Thông báo
Một số team gần đây thường xuyên tạo chương mới để đưa truyện lên trang chủ, điều này ảnh hưởng đến sự công bằng chung trên MonkeyD.
Rất mong các team lưu ý và điều chỉnh cách đăng để cùng nhau xây dựng một môi trường công bằng và lành mạnh.

Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 133

Cập nhật lúc: 2025-08-19 16:34:02
Lượt xem: 93

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Thảo vất vả lắm mới cưa cẩm Châu Văn Thanh, thể chỉ vì vài quả trứng gà mà để tình cảm sứt mẻ.

chủ động tới gần, nhỏ nhẹ:

"Em thấy mấy hôm nay mệt , bồi bổ sức khỏe. Hơn nữa, khác với ở nông thôn, tay vốn là để cầm bút, mắt là để sách, thể hủy hoại thể thế ?"

Vừa , Lục Thảo tiến bên cạnh, nhưng một mùi phân heo nồng nặc xộc thẳng mũi khiến đầu óc cô choáng váng.

Hai ngày nay, Châu Văn Thanh xuống hẳn sắc. Ban ngày thì chăn heo, ban đêm xuống ngủ say, chẳng còn thời gian mà tắm rửa. Người hôi đến nỗi đám thanh niên trí thức trong cùng ký túc đều phàn nàn.

Lục Thảo nhịn nổi, khẽ nôn khan.

"!" Châu Văn Thanh hoảng hồn, sợ cô nôn lên , liền lùi mấy bước.

Chưa kịp để Lục Thảo mở miệng, chính tỏ vẻ buồn bã, tự trách:

"Có em chê việc ở đây nên hôi hám ? Cũng đúng thôi… Một cô gái như em ghét bỏ cũng là chuyện hiển nhiên."

Thật Châu Văn Thanh tính thêm vài ngày nữa mới gột rửa, nhưng giờ đến bản cũng thấy chán ghét . Chỉ còn cách dỗ con ngốc mắt để kiếm miếng ngon mà thôi.

"Không , em chê ." Lục Thảo vội vàng giành lấy cái xẻng trong tay , dứt khoát: "Để em giúp hót phân heo."

nhất định chiếm Châu Văn Thanh, cho thấy cô hơn hẳn Lục Giai Giai.

Rồi cô dúi quả trứng gà trong tay cho :

"Anh Văn Thanh, qua một bên nghỉ , mấy việc để em ."

Ở đằng xa, Lục Giai Giai thấy cảnh Châu Văn Thanh rửa tay thản nhiên ăn trứng, còn Lục Thảo thì cặm cụi dọn phân heo mà vẫn nở nụ , thì khỏi nhíu mày.

"… Cô bệnh ?"

Rõ ràng cốt truyện còn khống chế nữa, tại Lục Thảo vẫn tự những chuyện dại dột như thế?

Lục Hoa thì quen, kiểu cảnh cô bé gặp nhiều . Trước đây, cô út cũng từng , chỉ khác là cô út từng động tay việc bẩn, chỉ dùng đồ ăn để lấy lòng Châu Văn Thanh thôi.

"Đi thôi." Lục Giai Giai rụt đầu , gọi Lục Hoa.

Lục Hoa ngoái thêm tò mò hỏi:

"Cô út, các cô đối xử với Châu Văn Thanh như ạ?"

"… Khi đó còn trẻ, hiểu chuyện. Bây giờ lớn tuổi , cũng điều hơn chút."

"Vậy cô họ cũng sẽ chỉ hiểu chuyện một năm thôi ạ?"

"Không nữa, khi cô ngốc hơn cô." Lục Giai Giai lắc đầu.

"Thế bọn cháu vẫn gọi Châu Văn Thanh là chú họ ạ?"

"…" Lục Giai Giai sang nhéo cái má phúng phính của Lục Hoa, dọa:

Vân Vũ

"Cháu còn nhỏ mà ngày nào cũng nghĩ mấy chuyện thế hả? Chú cái gì! Sau phép nhắc đến ‘lịch sử đen tối’ của cô mặt khác!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-nu-phu-cam-kich-ban-phao-hoi/chuong-133.html.]

"Cháu ạ." Lục Hoa xoa má, gật đầu.

Đi đến chỗ kiểm công điểm, Lục Giai Giai bắt gặp La Khinh Khinh. Gần đây ả ngoan ngoãn hẳn, mỗi ngày sáu, bảy công điểm, đủ để tự nuôi .

Lâm Phong thường chạy qua giúp ả việc. Lúc Lục Giai Giai ngang, La Khinh Khinh đang hóng mát bóng cây, còn Lâm Phong thì mồ hôi ướt đẫm nắng chói chang.

La Khinh Khinh xoa làn da đỏ rát vì nắng, ngẩng đầu thì thấy Lục Giai Giai tới.

Nếu là , hẳn ả ngẩng cao đầu, tỏ vẻ kiêu ngạo. bây giờ, ả chỉ cúi mặt, chẳng dám vênh váo nữa.

La Khinh Khinh hé môi, ánh mắt dời sang hướng khác. Tình cờ , liếc một cái thấy Lục Nghiệp Quốc đang bận rộn ngoài sân.

Anh phơi nắng nên làn da ngăm ngăm, dáng dấp cao lớn, ngũ quan ngay ngắn. Giữa chân mày mang theo khí phách cứng cỏi, chút kiêu ngạo bất phục. Lúc giơ tay lên quệt mồ hôi, bắp thịt cánh tay nổi rõ, lộ vẻ rắn rỏi đàn ông.

Ánh mắt của La Khinh Khinh lập tức đổi khác, trong lòng càng thêm quyết ý.

Lục Giai Giai thấy thế, trong tim liền reo chuông báo động. Lục Hoa bên cạnh cũng nhận , khẽ níu tay cô út thì thầm:

“Cô út, cháu cứ thấy chị cứ chú tư mãi thế?”

“Không ảo giác , cô đang chú tư thật đấy.” – Lục Giai Giai nghiêm mặt, cất bước thẳng tới chỗ Lục Nghiệp Quốc.

Lục Nghiệp Quốc thấy em gái, mừng rỡ như gặp báu. Anh nhanh chân gần, híp mắt, nhét tay cô một cái túi vải:

“Em gái, đang tính tìm em đây. Hai ngày nay lượm hơn hai chục quả trứng chim, nướng chín hết , em đói thì ăn cho đỡ bụng.”

Anh em gái dọa ít, thì nghĩ cách dỗ em vui.

“À, còn nữa!” – Nói , chạy đống lúa gần đó. Cúi xuống lên, trong tay thêm một vòng hoa dại.

Anh rảo bước về, cẩn thận đội lên đầu Lục Giai Giai:

“Hôm nay mới đan xong đó. Không chỉ , mà cả cả với hai cũng cùng .”

Ba em nghĩ mãi chẳng lấy gì để em vui, cuối cùng chỉ nghĩ vòng hoa. Mà thứ cũng chẳng dễ, cả ba tập tành suốt hai ngày mới coi như thành hình.

Lục Giai Giai sững sờ, chẳng ngờ nhận món quà như trong phim ảnh. Cô khẽ đưa tay chạm lên, hoa dại còn tươi mới, muôn màu rực rỡ. Cô ngại ngùng nhỏ:

“Anh tư, em mười tám tuổi , đội vòng hoa thế chết.”

“Ai dám ? Anh đập vỡ mặt nó ngay!” – Lục Nghiệp Quốc dõng dạc.

Lục Hoa bên cạnh cũng reo:

“Đẹp lắm cô út ơi, cô đội lên càng xinh!”

Cô bé thật lòng. Làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, thêm vòng hoa đầu, Lục Giai Giai tựa như búp măng non giữa mùa xuân.

cô chợt nhớ tới ánh mắt ban nãy của La Khinh Khinh, liền hạ giọng:

“Anh tư, thấy ? Con bé Khinh Khinh , cứ chằm chằm. Em đoán chắc nó gả cho .”

“…” – Lục Nghiệp Quốc đưa tay lau mồ hôi, liếc quanh mới thấy La Khinh Khinh đang gốc cây, chống má xa xăm, dáng vẻ chẳng mấy để ý tới .

Loading...