Thập Niên: Người Đẹp Và Gã Chó Điên - Chương 43

Cập nhật lúc: 2025-12-13 04:19:22
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Thời Doanh cong môi, bỗng nhiên ngọt ngào trả lời : "Yên tâm , em ở đây , ngày nào em cũng sẽ gọi điện báo bình an mà."

 

Lý Khoát nữa, lên lầu chuyện điện thoại với yêu, giọng ngọt ngào nũng nịu.

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Ông chủ khách sạn tò mò khó hiểu hỏi: "Sao em họ chào thế?"

 

Trên mặt Lý Khoát thật sự khó biểu cảm gì , nhếch môi nhạt: " lên đây."

 

Ngay đó bước hai ba bước đuổi theo lên lầu, tìm phòng của cô. Lý Khoát áp tai cửa ngóng một chút, bên trong còn tiếng chuyện điện thoại, nghĩa là cúp máy. Hắn im lặng một lát, cuối cùng vẫn giơ tay gõ cửa.

 

Bên trong tiếng trả lời, Lý Khoát kiên nhẫn hạ giọng : "Thời Doanh, đưa bật lửa cho em, em đốt hương muỗi lên ngay."

 

Vừa để ý thấy cô cầm khoanh hương muỗi trong tay. Nếu vì chỉ đưa hương muỗi mà quên đưa bật lửa, cô cũng sẽ xuống lầu và phát hiện . Lý Khoát ngoại trừ chút hoảng hốt ban đầu thì hiện tại thấy cả. Cô thấy thì thấy, càng thể danh chính ngôn thuận che chở cô suốt dọc đường.

 

Thế nhưng Thời Doanh vẫn thèm để ý đến . Lý Khoát dứt khoát dựa khung cửa, hai tay đút túi, lưng còng xuống. Hắn cụp mắt nghĩ, cô giận . Giận dỗi cũng là một kiểu để ý nhỉ. Còn hơn là cô coi như tồn tại.

 

Thời Doanh thể vẫn còn ở đó. Cô ném cả hương muỗi lẫn nước hoa sang một bên, dùng đồ đưa. Kiểm tra giấy tờ hành lý một nữa, lúc cô mới xuống chuẩn ngủ. Hắn thích ở ngoài bao lâu thì , cô lười quản.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-nguoi-dep-va-ga-cho-dien/chuong-43.html.]

 

Mệt mỏi cả ngày, mai còn xe, Thời Doanh nhanh chìm giấc ngủ. chẳng bao lâu cô tiếng muỗi vo ve đ.á.n.h thức, cánh tay ngứa ngáy gãi đến mấy . Bà chủ sai, muỗi ở đây độc thật sự.

 

Cô bực bội dậy, trừng mắt lọ nước hoa bàn. Cuối cùng cơn ngứa hành hạ ngủ nổi, sợ đốt tiếp, cô đành lề mề tới cầm lấy lọ nước hoa, mặt cảm xúc bôi lên . Nước hoa tuy mùi hắc, nhưng bôi mát lạnh tức thì, chỗ đốt cũng bớt ngứa hẳn. Thời Doanh cuối cùng cũng ngủ một giấc ngon lành.

 

Hơn 4 giờ xe chạy, 3 giờ rưỡi sáng cô dậy đ.á.n.h răng rửa mặt, ga sớm để đợi xe. Khi xách vali khỏi cửa, cô liếc mắt thấy ngay đàn ông đang dựa khung cửa phòng .

 

Lý Khoát lập tức thẳng , rũ mắt chăm chú cô. Hắn thức trắng đêm về phòng ngủ, chỉ sợ bỏ lỡ lúc cô cửa. Dù giờ xe chạy, nhưng Lý Khoát bỏ rơi suốt 6 năm, một chút cũng chấp nhận việc cô khả năng biến mất mắt nữa.

 

Thời Doanh liếc một cái, coi như thấy, vòng qua xuống lầu. Lý Khoát cứ thế theo cô cách hai mét, cách xa gần.

 

Lúc trả phòng, Thời Doanh đặt khoanh hương muỗi dùng và lọ nước hoa dùng một ít lên quầy lễ tân. Ông chủ ha hả phía cô, thật: "Đây đều là họ cô mua nhờ vợ đưa lên cho cô dùng đấy, cô cầm ."

 

" cần."

 

Thời Doanh lấy tiền thế chấp, đầu thẳng ngoài. Anh họ? Cũng may dám .

 

Ông chủ hai đang giận dỗi. Ông Lý Khoát, Lý Khoát cũng trả phòng. Khoanh hương muỗi động tới, chỉ cầm lọ nước hoa . Hắn tinh mắt, nước hoa dấu vết sử dụng. Trên tàu chắc chắn vẫn cần dùng đến, Lý Khoát chỉ cầm mỗi cái . Hơn nữa tâm trạng cũng hơn một chút, ít nhất cô dùng nước hoa. Cô mặc áo ngắn tay, Lý Khoát thấy cánh tay cô nốt đỏ nhỏ.

 

Hiện tại mới bốn giờ, trời sáng, từ khách sạn đến ga tàu hỏa gần, xe đêm cũng ít, còn đèn đường. Cửa ga tàu hỏa ít quán bán đồ ăn sáng, trứng luộc nước , cháo, quẩy. Thời Doanh nghĩ ngợi một chút quyết định mua, bát mì bò tối qua quá nhiều khiến cô no lâu, giờ chẳng đói chút nào. Trên tàu mùi gì cũng , chắc cô cũng chẳng nuốt trôi.

Loading...