Nụ mặt Thịnh Tiểu Mãn lập tức đông cứng : "Cậu gì cơ, gọi cho ai?"
"Người đầu tiên ở trang đầu tiên trong sổ danh bạ của , Thịnh Vân Tế. Mình thấy chú cùng họ với , chắc là nhà của ." Thẩm Huệ Huệ : "Chú là bố ?"
"Đương nhiên là !" Thịnh Tiểu Mãn xong, cả đều : "Sao gọi cho chú ! Xong xong , c.h.ế.t chắc !!!"
Thẩm Huệ Huệ ngờ dường như hành động vô tình của gây phiền phức cực lớn cho Thịnh Tiểu Mãn, áy náy : "Có gọi nhầm . Chú chú là nhà , còn sẽ đến trường nhanh nhất thể."
"Chú đến... Chú ở tỉnh khác thì mà đến ..." Thịnh Tiểu Mãn Thẩm Huệ Huệ là vì cho . Cô cũng tiện trách Thẩm Huệ Huệ, đành với Thẩm Huệ Huệ: "Chú bố , là em trai của bố . Sổ danh bạ của tên chú ở trang đầu tiên dòng đầu tiên là vì chú là đầu tiên trong nhà điện thoại, nên mới ghi chú lên đó, nhưng bao giờ gọi điện cho chú cả. Ngày thường bọn liên lạc với !"
Thịnh Tiểu Mãn : "Chú là một đặc biệt nghiêm khắc, đặc biệt hung dữ, đặc biệt đáng sợ. Đám con cháu trong nhà bọn đều sợ chú !"
Lời Thịnh Tiểu Mãn dứt, giáo viên ở phía xa đến mặt họ.
Khi thấy Thịnh Tiểu Mãn, giáo viên thở phào nhẹ nhõm: "Tìm thấy em , quá! Tiểu Mãn, em chạy , lo c.h.ế.t ! Người nhà em cũng đến , mau đến gặp chú ."
Thịnh Tiểu Mãn ngẩng đầu lên, chỉ thấy ánh đèn cách đó xa, một đàn ông mặc vest giày da đang đó.
Cô run lên bần bật, cả co rúm lưng Thẩm Huệ Huệ, trốn kỹ càng giống như chuột thấy mèo : "Sao đến thật , xong xong xong ... Có lẽ sắp đ.á.n.h c.h.ế.t mất thôi..."
Thẩm Huệ Huệ thấy , vội vàng che chở Thịnh Tiểu Mãn lưng.
Cảm xúc của cô mới định , lúc nên kích động.
Thẩm Huệ Huệ : "Điện thoại là gọi, chuyện với chú nhé."
Sau khi giao Thịnh Tiểu Mãn cho giáo viên, Thẩm Huệ Huệ tiến về phía vài bước, đến mặt Thịnh Vân Tế.
Thẩm Huệ Huệ từng chuyện qua điện thoại với Thịnh Vân Tế, cảm thấy ông là một bậc bề bình thường, ngờ Thịnh Tiểu Mãn sợ ông đến thế.
Lẽ nào thực con thật của Thịnh Vân Tế khó gần, đặc biệt hung dữ nghiêm khắc?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-em-gai-xuyen-sach-dau-voi-chi-gai-trong-sinh/chuong-270.html.]
Thẩm Huệ Huệ chuẩn kỹ tâm lý bước lên phía , khẽ gọi một tiếng: "Chú ơi, chào chú ạ."
Thịnh Vân Tế .
Ông dáng cao lớn, mặc vest chỉnh tề, đuôi mắt và thái dương dấu vết của thời gian lắng đọng, trông bốn mươi tuổi.
Tuy còn trẻ trung nhưng dung mạo đoan chính, khí chất trầm , những chút hung ác nào mà ngược còn nho nhã như cây tùng xanh.
Thẩm Huệ Huệ , trong lòng lập tức tràn đầy nghi hoặc.
Người như thế thì thế nào cũng đến mức dọa Thịnh Tiểu Mãn thành như chứ.
"Cháu là trong điện thoại... Huệ Huệ?" Thịnh Vân Tế hỏi.
Thẩm Huệ Huệ gật đầu.
"Cảm ơn cháu giúp chú tìm Tiểu Mãn. Nếu cháu tỉ mỉ cẩn thận thì e rằng hôm nay xảy hậu quả khó lường." Thịnh Vân Tế về phía Thịnh Tiểu Mãn ở cách đó xa.
Thẩm Huệ Huệ thấy Thịnh Tiểu Mãn sợ hãi trốn lưng giáo viên, vội vàng : "Chú khách sáo quá, thực Tiểu Mãn loại con gái hành động theo cảm tính, đem mạng sống của đùa giỡn . Hôm nay xảy chuyện như là nguyên nhân cả. Bấy lâu nay, trong lòng cũng tích tụ nhiều ấm ức. Cậu bao giờ nghĩ đến việc hại bất cứ ai, cứ luôn kìm nén trong lòng, mãi đến hôm nay chịu đựng nổi nữa mới xảy chuyện như ."
Cô xong, thấy Thịnh Vân Tế cảm xúc định, giống kiểu phụ dễ nổi nóng lý lẽ. Thế là cô chủ động kể cho Thịnh Vân Tế những chuyện xảy trong thời gian .
Thẩm Huệ Huệ mới chuyển trường đến một tháng, hiểu rõ lắm về những chuyện xảy đây, vì nội dung cô kể lúc chủ yếu là những gì cô thấy và thấy trong thời gian .
Lúc Thẩm Huệ Huệ , Thịnh Vân Tế chăm chú lắng . Đợi Thẩm Huệ Huệ xong, Thịnh Vân Tế mới : "Chú , chuyện phía phụ bọn chú sẽ phối hợp với cảnh sát và giáo viên để điều tra kỹ lưỡng."
Nói , Thịnh Vân Tế nhắc nhở Thẩm Huệ Huệ: "Khoảng thời gian tới, các cháu cố gắng đừng đến phòng tư vấn tâm lý. Nếu trong lòng chuyện gì vui thì thể với phụ hoặc giáo viên. Nếu vẫn thấy tiện thì thể xin nghỉ về nhà nghỉ ngơi vài ngày, chút việc khác để phân tán sự chú ý, cần ép ở trường."