Bố cô chắc là đ.á.n.h Tống Dật Bình .
Vương Tư Thành cao to vạm vỡ như thế, đó cứ như một cái tháp sắt, đô con hơn Tống Dật Bình nhiều, mà chẳng cũng Tống Dật Bình nhẹ nhàng đè bẹp dí . Cũng Tống Dật Bình dùng kỹ xảo gì , mà tóm từ đầu đến cuối, Vương Tư Thành thể động đậy nổi.
Thể chất của Tống đoàn trưởng đúng là dạng .
Ba về đến nhà, đợi lúc về phòng riêng, Nhan Quốc Cường mới với Diệp Hồng Trân: “Vừa nãy là họ Tống đưa con gái về đấy.”
Diệp Hồng Trân ngạc nhiên: “Tống đoàn trưởng ? Sao là đưa con bé về?”
“Như Ý nó bảo tối nay cũng xem biểu diễn, hai đứa về cùng . Cậu sợ đường an nên mới đưa con bé về tận nơi.”
“Ông gặp ?”
Nhan Quốc Cường: “Gặp , cao lớn, còn sáng sủa hơn cả trong ảnh, còn gọi là chú Nhan. Rốt cuộc hai đứa nó là thế nào, bà bảo là xem mắt thành ?”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Diệp Hồng Trân hối hận vì ngoài cùng Nhan Quốc Cường.
Sáng sủa hơn trong ảnh, thế thì rốt cuộc là trai đến mức nào.
bà cũng vội, nếu thật sự thành đôi với con gái , sớm muộn gì cũng gặp.
Còn nếu thành, thì cũng chẳng cần thiết gặp.
“Con bé nó thì ông cũng đừng hỏi. Cứ coi như gì .”
Tuy Nhan Như Ý vẫn luôn tự cổ vũ , nhưng trong lòng cô vẫn chút thấp thỏm.
Chủ yếu vẫn là vì tự tin.
Cô tự gương luyện tập mấy , cô thì cứ vỗ tay cổ vũ, bảo cô lắm.
lời của cô tin . Kể cả cô vấp lên vấp xuống, cô cũng sẽ vỗ tay bảo: “Con gái quá!”
Lời của hai cô cũng tin , hai với cô cùng một giuộc, chỉ khen .
Đến nỗi chị dâu hai, 10 câu thì may chắt lọc nửa câu hữu dụng, mà nửa câu đó cũng là bình luận linh tinh.
Thế nên cô cũng rốt cuộc .
Giá mà cô thể bản thu âm thì mấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-bi-tu-hon-toi-len-doi-roi/chuong-98.html.]
Đang lúc rầu rĩ, điện thoại văn phòng reo lên. Hạ Bằng Phi điện thoại, một lát liền gọi cô: “Tiểu Nhan, điện thoại.”
Nhan Như Ý nghĩ là La Tuệ Tuệ, cô nhấc máy lên liền gọi: “Tuệ Tuệ.”
Cô định rủ La Tuệ Tuệ tan đến nhà , để La Tuệ Tuệ duyệt bài giúp cô.
Kết quả, đầu dây bên vang lên: “Là , Tống Dật Bình.”
Đây là đầu tiên Tống Dật Bình gọi điện thoại cho cô. Cô theo bản năng liếc quanh văn phòng, thấy ai chú ý đến , mới hạ giọng: “Tống đoàn trưởng, chuyện gì ạ?”
Tống Dật Bình tìm cho Nhan Như Ý một chiếc máy ghi âm, bảo cô tan thì ghé qua một chút, sẽ chỉ cô cách sử dụng.
Nhan Như Ý máy ghi âm. Hồi học đại học, giáo viên tiếng Anh của họ một cái, lúc lên lớp thỉnh thoảng sẽ mang máy ghi âm đến phòng học, bật băng tiếng Anh cho họ .
Thỉnh thoảng cũng thu âm bài tiếng Anh của họ, đó bật cho họ .
bản cô thì dùng bao giờ.
Nếu lúc luyện tập cô thể dùng máy ghi âm thu , bật để tìm chỗ , thì chắc chắn cô sẽ ngày càng hơn.
Hôm qua cô với Tống Dật Bình là cô ở nhà tự luyện gương, cũng rốt cuộc thế nào, chỉ thuận miệng giá mà bản thu âm thì .
Hôm nay Tống Dật Bình tìm cho cô một cái máy ghi âm.
Cô cưỡng sự cám dỗ , cũng chẳng hẹn La Tuệ Tuệ đến nhà nữa, tan liền chạy ngay đến văn phòng của Tống Dật Bình.
Vì hết giờ , cửa các văn phòng gần như đóng hết, chỉ cửa phòng Tống Dật Bình là còn mở. Lúc Nhan Như Ý đến, đang bàn việc, lưng về phía cửa, cúi , đang mân mê cái gì.
Nhan Như Ý gõ cửa: “Tống đoàn trưởng.”
Tống Dật Bình đầu , Nhan Như Ý thấy một chiếc máy ghi âm đặt bàn việc, trông còn mới.
Tống Dật Bình: “Vào .”
Nhan Như Ý bước , tò mò sờ sờ cái máy ghi âm: “Cái dùng thế nào ạ?”
Tống Dật Bình ấn một nút.
“Tống đoàn trưởng.” “Mời .” “Cái dùng thế nào ạ?”