Nhan Quốc Cường “ừ” một tiếng, nhưng đôi mắt vẫn trừng trừng chiếc xe jeep phía .
Chiếc xe jeep nhanh chóng lái tới, dừng ngay lưng Nhan Như Ý.
Nhan Quốc Cường bước tới, giọng đầy hăm dọa: “Cậu , xuống xe cho ! Bám theo con gái suốt một đường, gì?”
Thấy bố hiểu lầm, Nhan Như Ý vội vàng giải thích: “Ba, là Tống đoàn trưởng. Tối nay cũng xem biểu diễn, chúng con về cùng . Anh sợ đường an nên mới lái xe theo đưa con về.”
Tống Dật Bình ngờ gặp mặt “lão Thái Sơn” tương lai trong tình huống thế .
Tuy rằng là “lão Thái Sơn” bây giờ thì sớm, nhưng cảm thấy sớm muộn gì cũng sẽ gọi một tiếng “Ba”.
Anh vốn mường tượng, lúc chính thức đến cửa bái phỏng, sẽ xách hai chai Mao Đài, hai cha con với vài chén cho ấm .
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Nhan Quốc Cường thích chơi cờ, chờ uống rượu xong, sẽ bồi “lão Thái Sơn” đ.á.n.h hai ván cờ, kéo gần thêm cách, thể hiện thật , chắc chắn thể ghi ít điểm ấn tượng.
Anh thế nào cũng nghĩ tới, gặp bố Nhan Như Ý đột ngột như .
Hơn nữa, đầu gặp mặt “lão Thái Sơn” tương lai hiểu lầm.
Việc khiến chút trở tay kịp, đành cố gắng trấn tĩnh bước xuống xe, cất tiếng chào: “Chào chú Nhan, cháu là Tống Dật Bình.”
Nhan Quốc Cường: “…”
Ông vợ , dì út của con gái giới thiệu cho nó một đối tượng, họ Tống, là đoàn trưởng.
Tám phần chính là thanh niên .
Nhan Quốc Cường đ.á.n.h giá một lượt từ xuống : cao ráo, chân dài, tướng mạo cũng đàng hoàng, xứng với con gái ông.
Có điều, vợ ông , hai đứa xem mắt thành cơ mà, nhưng thế giống là thành?
Dù nữa, cũng lòng đưa con gái về, bố, ông cũng tỏ thái độ.
Ông cũng chắc con gái và đang tìm hiểu , nên tỏ vẻ uy nghiêm lẽ thích hợp, nhưng bắt tay thì vẫn nên.
Ông liền chìa tay định bắt tay Tống Dật Bình, nhưng vươn nửa chừng, mới nhớ trong tay còn đang lăm lăm viên gạch. Ông vội rụt tay về, lẳng lặng ném viên gạch , một tiếng “cộp”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-bi-tu-hon-toi-len-doi-roi/chuong-97.html.]
Ông chùi tay quần, lúc mới đưa bắt tay Tống Dật Bình: “Cảm ơn Tống đoàn trưởng đưa con gái chú về.”
Tống Dật Bình vờ như thấy gì, bắt tay Nhan Quốc Cường: “Việc nên thôi ạ, cháu lái xe nên cũng tiện đường.”
“Cũng sắp về đến nhà , Tống đoàn trưởng nhà chú nghỉ chân một lát hẵng .”
Tống Dật Bình đồng hồ: “Muộn quá , cháu xin phép nữa, hôm khác đến phiền chú ạ.”
Nhan Quốc Cường cũng giữ : “Được, đường lái xe chậm một chút.”
Tống Dật Bình “” một tiếng, lái xe .
Nhan Như Ý cũng lên xe vội, bố cô chắp tay lưng, thong thả bước , cô đẩy xe song song bên cạnh ông.
“Ban nãy con thấy hết nhé, ba cầm gạch gì đấy?”
“Nó mặc quân phục, cứ lái xe bám theo con, ba tưởng thằng ranh con nào định giở trò với con, nên tính xông lên cho nó một gạch.”
Nhan Như Ý khúc khích: “Nhỡ đúng là ranh con thật, ba cũng đ.á.n.h .”
Nhan Quốc Cường nghiêm giọng: “Nói bậy! Cỡ như Tống đoàn trưởng, một ba chấp ba đứa.”
Nhan Như Ý bố chọc cho ngớt.
Diệp Hồng Trân thấy hai cha con mãi về, yên tâm, cũng xem. Từ xa thấy tiếng con gái rộ lên, bà hỏi: “Hai cha con gì đấy, vui thế?”
Nhan Như Ý: “Ba một ba đ.á.n.h gục ba thanh niên khỏe mạnh đấy.”
Nhan Quốc Cường: “Con hỏi con xem, hồi trẻ con chợ phiên, ba thằng du côn chặn đường cho , ba ngang qua, tay gọn lẹ hạ gục cả ba thằng đó. Nếu thì con cũng chịu gả cho ba .”
Diệp Hồng Trân: “Ông cũng xem năm đó ông bao nhiêu tuổi, bây giờ bao nhiêu tuổi.”
Nhan Quốc Cường hừ hừ: “Gừng càng già càng cay.”
Nhan Như Ý thử tưởng tượng cảnh bố đ.á.n.h với Tống Dật Bình.