Ra khỏi Đại lễ đường, Tiền Thắng Binh hỏi Nhan Như Ý: “Đồng chí Nhan, cô đến đây bằng gì thế?”
Nhan Như Ý: “ đạp xe đến, gửi xe ở bãi giữ xe . Tống đoàn trưởng, Tiền cán sự, nhé, tạm biệt.”
Tống Dật Bình và Tiền Thắng Binh thể nào để một nữ đồng chí tự đạp xe về một .
chiếc xe jeep gian nhỏ, để xe đạp.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Kiểu gì cũng một đạp xe về.
Tống Dật Bình về phía Tiền Thắng Binh. Tiền Thắng Binh đột nhiên thông suốt, lúc Nhan Như Ý bãi lấy xe, cũng theo.
Nhan Như Ý mở khóa xe xong, liền đẩy chiếc xe đạp : “Đồng chí Nhan, đạp xe về, cô xe của Tống đoàn trưởng về . Lát nữa để xe đạp ở cổng quân khu chúng .”
Nói xong, để cô từ chối, leo lên xe của Nhan Như Ý đạp mất.
Tống Dật Bình mở cửa xe chờ cô lên, Nhan Như Ý đành cảm ơn , bước lên xe.
Tống Dật Bình khởi động xe, chiếc xe vững vàng chạy về phía .
Nhan Như Ý vẫn còn đắm chìm trong buổi biểu diễn đặc sắc .
Cô hễ phấn khích là nhiều: “Buổi biểu diễn thật đấy. Họ múa , hát cũng . Tống đoàn trưởng, thích tiết mục nào nhất?”
Vừa nãy Tống Dật Bình cũng chẳng nghiêm túc xem biểu diễn. Anh vốn mấy tế bào nghệ thuật, thẩm thấu nổi mấy thứ văn vẻ .
Hơn nữa, cô gái yêu mến đang ngay bên cạnh, tiết mục đặc sắc đến , cũng chẳng tâm trí mà xem.
Cũng chỉ bài “Cuộc chiến tranh thần thánh”, vì là quân ca, khí thế hùng hồn, nên còn chút ấn tượng.
Tống Dật Bình: “Bài ‘Cuộc chiến tranh thần thánh’, hát khá .”
Nhan Như Ý: “Em thích nhất là bài ‘Cây sơn tra’. Hồi diễn văn nghệ nghiệp, em cũng hát bài . em tiếng Nga, nên cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Phải chi em tiếng Nga thì .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-bi-tu-hon-toi-len-doi-roi/chuong-95.html.]
Cũng vì chuyện mà đó cô còn đặc biệt mua một quyển sách dạy tiếng Nga, định tự học. Chỉ là ai dạy, cô xem cũng hiểu lơ mơ, đó thì vứt xó.
Cô còn ngân nga một câu bằng tiếng Nga, hát xong tự cũng bật : “Em chỉ mỗi câu . Dùng lời của bà Ngô ở khu nhà em, thì là ‘dương kính bang’. Bà Ngô là Thượng Hải, bà đây là tiếng lóng Thượng Hải, ý là gì, chuẩn.”
Tống Dật Bình: “Nếu cô học tiếng Nga, dạy cho cô.”
Nhan Như Ý kinh ngạc: “Tống đoàn trưởng, cũng tiếng Nga ạ?”
Tống Dật Bình: “Ừ, từng ở Liên Xô một thời gian.”
“ em tiếng Nga dễ học.”
“Không khó , chỉ cần nắm vững bảng chữ cái, đó hằng ngày luyện tập nhiều, nhanh là học . Lúc mới sang Liên Xô, đều , nhưng chỉ một tháng là thể giao tiếp đơn giản với họ .”
Nhan Như Ý khen từ tận đáy lòng: “Tống đoàn trưởng, giỏi thật đấy.”
“Có môi trường học tập thì ai cũng học thôi.”
Nhan Như Ý: “Phải chi em học sớm hơn thì . Học xong còn thể đăng ký tham gia biểu diễn, hát bài ‘Cây sơn tra’ bằng tiếng Nga… Tống đoàn trưởng, đến lúc đó cũng sẽ xem hội diễn chứ?”
“Sẽ .”
“Anh ở khán đài xem sẽ rõ hơn. Nếu em chỗ nào , thể nhắc em một tiếng … Em sợ em sẽ căng thẳng, bằng một phần mười chị dẫn chương trình hôm nay. Chị ưu tú quá.”
Tống Dật Bình an ủi cô: “Họ là dân chuyên nghiệp, trải qua bao nhiêu huấn luyện. Cô là dân chuyên, là đầu tiên lên sân khấu. Có thể sân khấu đó, là giỏi .”
Lời của Tống Dật Bình an ủi Nhan Như Ý, cô ngượng ngùng : “Tống đoàn trưởng, lúc em ở sân khấu, em thể ? Tuệ Tuệ là lúc ở sân khấu nếu căng thẳng, ánh mắt chỉ cần chằm chằm một , nhất là quen, thì sẽ căng thẳng như nữa.”
Tống Dật Bình: “…”
Ở sân khấu mà chỉ chằm chằm một , thì cảm xúc của đó ở khán đài dễ ảnh hưởng đến sân khấu, ngược sân khấu sẽ càng căng thẳng hơn.