Uông Ái Trân xen : “Chủ nhiệm Sài, ‘văn’ thì , dù Cục chúng văn hóa, còn ‘võ’ là ý gì ạ?”
Từ Khánh Mai: “Chắc là ông Cổ nhà chúng đấy, trông cứ như thổ phỉ, năm ngoái chợ mua rau, thấy trộm móc túi , ổng một hạ gục cả ba đứa.”
Uông Ái Trân: “Ba tên trộm luôn á?”
“Chứ , hai đứa đ.á.n.h lạc hướng, một đứa móc túi. Lúc ông Cổ thấy thì tên trộm đang kẹp cái ví từ túi một đồng chí nam . Ông Cổ bắt quả tang tại trận, bọn chúng ỷ đông , còn định xông đ.á.n.h ổng, kết quả ổng một quật ngã hết.”
Nhan Như Ý từng trộm móc tiền, đến giờ vẫn còn đau lòng 20 đồng , hận bọn trộm để cho hết, vội hỏi Từ Khánh Mai: “Chị Từ, đó thì , trộm bắt ?”
“Bắt chứ, công an tới, cả ba đứa đều giải về Cục Công an. Công an ba đứa là trộm chuyên nghiệp, tù tội mấy .”
Nhan Như Ý cảm thán: “Lúc em trộm móc ví, nếu mà đội trưởng Cổ ở đó thì mấy.”
Thấy đề tài sắp xa, Chủ nhiệm Sài ho khan một tiếng, kéo câu chuyện : “Ý tứ là như đấy, các đồng chí hiểu là , cần bám câu chữ.”
Nói xong, ông sang Nhan Như Ý: “Đồng chí Tiểu Nhan, thế nào, cô cân nhắc xem ?”
Vốn dĩ Nhan Như Ý định đăng ký , còn cân nhắc cái gì nữa.
Cô liền sảng khoái với Chủ nhiệm Sài: “Không cần cân nhắc ạ, Chủ nhiệm Sài cứ báo tên em lên , em là một thành viên của Cục Văn vật, nguyện ý góp một phần sức lực cho Cục Văn vật chúng .”
Chủ nhiệm Sài ban đầu còn lo Nhan Như Ý sẽ đùn đẩy ba bốn bận , hoặc là điều kiện với ông.
Trên đường đến đây, ông chuẩn cả một rổ lời khuyên nhủ.
Không ngờ Nhan Như Ý sảng khoái như , đồng ý ngay tắp lự.
Gương mặt trắng béo của ông nhất thời đến nhăn mấy nếp, “ ngay là đồng chí Tiểu Nhan giác ngộ cao, chắc chắn sẽ đồng ý mà. Vậy về báo tên cô lên đây. mà cũng , tuy hy vọng của cô lớn, nhưng cũng dám đảm bảo một trăm phần trăm sẽ chọn…”
Từ Khánh Mai còn lòng tin hơn cả Nhan Như Ý: “Khỏi , chắc chắn là Như Ý .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-bi-tu-hon-toi-len-doi-roi/chuong-82.html.]
Chủ nhiệm Sài thành nhiệm vụ thuận lợi, vui vẻ hớn hở về.
Anh trai của Uông Ái Trân ở phòng hậu cần, tin tức tương đối nhanh nhạy, cô với Nhan Như Ý: “Em chọn còn phần thưởng đấy.”
Từ Khánh Mai: “Phần thưởng gì?”
Uông Ái Trân: “Thành phố cấp cho một bộ quần áo, mà còn là thợ may bậc thầy của xưởng may Hồng Tinh tự may đo. Còn phát tiền thưởng nữa, ít nhất cũng 50 đồng. Đấy mới là thưởng của thành phố, trong Cục thưởng thêm . Em đoán nếu Như Ý thật sự chọn, đây là chuyện vẻ vang cho Cục Văn vật, trong Cục chắc chắn cũng sẽ thưởng.”
Nhan Như Ý: “!”
Còn chuyện thế !
Lúc nghiệp phân công, lương của cô định mức là 57 đồng một tháng, nếu thành phố thưởng 50 đồng, tức là 107 đồng!
Gần bằng thu nhập một tháng của cả hai và chị hai cô cộng .
Đây còn tính phần thưởng của Cục, phần thưởng của Cục chắc sẽ vượt qua thành phố, nhưng ít nhất cũng 10 đồng chứ.
Cô là chị dâu hai xúi giục nên mới đăng ký, chọn chọn, ban đầu cô cũng quan tâm lắm.
bây giờ chỉ may quần áo mới, mà còn tiền thưởng, cô lập tức trở nên mong đợi, cả buổi chiều cứ dỏng tai lên ngóng động tĩnh.
Tin tức thì chờ , chờ tới hai đồng chí cảnh sát: “Xin hỏi vị nào là đồng chí Nhan Như Ý?”
Nhan Như Ý từ quầy bước , nghi hoặc: “ là Nhan Như Ý.”
Từ Khánh Mai và Uông Ái Trân cũng từ quầy , ngạc nhiên: “Như Ý ?”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Đồng chí cảnh sát lớn tuổi hơn : “Đừng hiểu lầm, chúng đến để trả ví tiền cho đồng chí Nhan Như Ý.”
Đồng chí cảnh sát trẻ tuổi hơn liền mở chiếc cặp da đen mang theo bên , từ bên trong lấy một cái ví tiền màu mận chín, hỏi Nhan Như Ý: “Đồng chí Nhan, đây là ví tiền của cô ?”