Thập Niên : Bị Từ Hôn, Tôi Lên Đời Rồi - Chương 71

Cập nhật lúc: 2025-11-19 12:52:22
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nkTvEAMM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Năm đó lúc mua về, phỏng chừng cũng tốn ít tiền.

 

Xem lời đồn sai, tổ tiên của thầy Vương quả thực từng giàu .

 

Bà Vương Quách Hi là ai, bà chỉ quan tâm bán bao nhiêu tiền.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Triệu Đông Thăng là quyết định chính, liền hỏi ông: “Đồng chí, tính giúp xem, tổng cộng chỗ bán bao nhiêu tiền? Tiền lương truy lĩnh của ông Liên Mặc chúng cũng đụng đến, tổng cộng là 3628 đồng 9 hào 7 xu. Cộng thêm tiền bán mấy món ngọc , đủ để sửa trường ? Nếu đủ nghĩ cách khác.”

 

Ngoài cửa vang lên một tràng hít hà, Nghiêm Phượng Hoa hâm mộ đến trợn tròn mắt, ghé tai nhỏ với bên cạnh: “Bà già cũng hồ đồ thật, bao nhiêu tiền thế , để cho con cháu, đem xây trường học. Hèn gì Vương Tư Thành nhận bà , đổi là cũng chẳng thèm nhận.”

 

Người liếc xéo bà một cái, khinh thường thèm đáp lời.

 

Nghiêm Phượng Hoa thấy quê, lầm bầm một câu: “Vớ chồng như cũng thật xui xẻo, may mà chồng .”

 

phụ nữ khuyên bà Vương: “Bà cũng giữ chút cho chứ, còn sinh hoạt nữa mà.”

 

Bà Vương ôn hòa : “ dùng đến nhiều tiền , tiền trợ cấp của ông Liên Mặc cũng đủ cho dùng .”

 

Nói xong bà nhớ còn sót một món, khom lưng lấy , là một cái hộp nhung màu đen. Dương Siêu Lỗi nhận lấy mở , bên trong là một cây bút máy vàng óng.

 

Bà Vương : “Hồi ông Liên Mặc điều đến nông trường, ở chung phòng 5 năm với một đồng chí họ Trịnh. Đồng chí Trịnh rời nông trường ông Liên Mặc, nước ngoài. Lúc nước ngoài về đến thăm ông Liên Mặc, tặng ông cây bút kỷ niệm. Ông Liên Mặc vẫn luôn nỡ dùng. Lúc ông dặn cây bút là đồ , cũng bán tiền.”

 

Triệu Đông Thăng cầm lấy liếc qua, thản nhiên đưa cho Dương Siêu Lỗi: “Cây bút di vật, cũng chẳng đồ cổ, chúng thu.”

 

Bà Vương vội : “Ông Liên Mặc bảo cây bút cũng tuổi , lúc mua đắt lắm, bây giờ chắc cũng đáng giá ít tiền. Đồng chí, xem kỹ hơn xem.”

 

Triệu Đông Thăng: “Đây đồ cổ, [ ] cứ để càng lâu thì càng giá.”

 

Bà Vương thất vọng, lẩm bẩm: “Ông Liên Mặc bảo bút lắm, vẫn luôn nỡ dùng. Vốn dĩ ông mang theo, nhưng ông bảo mang thì tiếc, đổi thành tiền cũng thể mua thêm mấy cái ghế cho bọn trẻ...”

 

Một phụ nữ bên ngoài xen : “Bà Vương, bà mang đường Tùng Thủy thử xem, bán tiền.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-bi-tu-hon-toi-len-doi-roi/chuong-71.html.]

 

Triệu Đông Thăng: “Mang đường Tùng Thủy cũng chẳng bán mấy đồng, cũ quá , mang cũng ai ...”

 

Nhan Như Ý: “Cháu !”

 

Tất cả đồng loạt về phía Nhan Như Ý.

 

Nhan Như Ý: “Cây bút cũng dùng qua, vẫn còn mới, cứ tính theo giá bút mới, cháu mua.”

 

Triệu Đông Thăng: “...”

 

Người khác hàng, nhưng ông là một mê bút Parker, liếc mắt một cái liền nhận đây là cây bút Parker 14K vàng ròng hiếm thấy.

 

Triệu Đông Thăng vẫn luôn mua một cây bút Parker, nhưng bút Parker bán đắt quá, ở cửa hàng bách hóa, loại rẻ nhất cũng 5, 6 đồng, ông vẫn nỡ mua.

 

Không ngờ hôm nay gặp bà Vương bán bút.

 

Đây chính là cây bút ngòi vàng hàng thật giá thật, Parker 75, dân sành nghề gọi là loại Tiffany 14K vàng thật, nắp bút, bút, ngòi bút đều là vàng 14K.

 

Hơn nữa còn mới tinh.

 

Kiểu cửa hàng bách hóa bán, phỏng chừng chỉ cửa hàng Hữu nghị (chuyên thu phiếu ngoại hối) mới , giá ít nhất cũng 10 đồng trở lên.

 

Lương tháng của ông chỉ 186 đồng, còn nuôi cả nhà, nếu tính theo giá bút mới, dù ông mua nổi, cũng nỡ bỏ tiền.

 

Cho nên ông mới cố dìm hàng, chính là ép giá xuống.

 

Bà Vương bán cho nhanh, cuối cùng chắc 3, 4 đồng là bà cũng bán.

 

Đến lúc đó ông mua , còn coi như ban ơn cho bà Vương, bà Vương sẽ cảm kích ông , khác cũng sẽ khen ông bụng.

 

 

Loading...