Nhan Minh Đào giơ hai ngón tay lên, hỏi cô: “Đây là mấy?”
Anh hai cô trẻ con quá. Nhan Như Ý “bốp” một cái gạt tay , giới thiệu hai bên: “Đoàn trưởng Tống, đây là hai . Anh hai, đây là Đoàn trưởng Tống.”
Tống Dật Bình nhận ánh mắt Nhan Minh Đào mấy thiện cảm, trong lòng tự dưng thấy khớp, suýt chút nữa thì cũng gọi “ hai” theo Nhan Như Ý. Lời đến đầu môi, may mà kịp phản ứng .
Anh cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, chìa tay về phía Nhan Minh Đào: “Chào , là Tống Dật Bình.”
Nhan Minh Đào bắt tay Tống Dật Bình, đáp một câu cho lệ: “Nhan Minh Đào.” Sau đó thèm để ý đến Tống Dật Bình nữa, sang hỏi Nhan Như Ý: “Có xe đạp ?”
Nhan Như Ý: “Không, xe em gửi ở cổng khu tập thể quân khu .”
Nhan Minh Đào vỗ vỗ yên xe: “Lên .”
Nhan Như Ý nghĩ, cô cùng Tống Dật Bình đến đây, nếu bây giờ cô bỏ mặc Tống Dật Bình, xe hai về , để Tống Dật Bình bộ về một , hình như lịch sự lắm.
Liền với Nhan Minh Đào: “Em , hai cứ về , em về cùng Đoàn trưởng Tống.”
Nhan Minh Đào kéo dài giọng: “Ồ… cũng , giờ còn ngủ . Lát nữa về với là…”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Nhan Như Ý vội lao tới bịt miệng , nhanh nhẹn nhảy lên yên xe, vẫy vẫy tay với Tống Dật Bình: “Đoàn trưởng Tống, về nhé, tạm biệt.”
Tống Dật Bình kịp đáp “Tạm biệt” thì Nhan Minh Đào đèo Nhan Như Ý phóng mất.
Đạp xe một đoạn, Nhan Minh Đào mới hỏi Nhan Như Ý: “Cái gã nãy là cái xem mắt với em đúng ? Không bảo tìm hiểu nữa , còn ăn cơm chung, còn uống rượu? Đồng chí Nhan Như Ý, em khá lắm!”
“Anh giúp em một việc, em mời bữa cơm cảm ơn thôi mà.”
Nói xong, cô kéo kéo vạt áo của Nhan Minh Đào, hưng phấn : “Anh hai, mai tan hỏi mượn Quốc Khánh cái xe ba gác nhé, hai em cửa hàng bách hóa tổng hợp.”
Nhan Minh Đào: “Đi bách hóa gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-bi-tu-hon-toi-len-doi-roi/chuong-60.html.]
Nhan Như Ý kiêu hãnh tuyên bố: “Mua TV. Em trả tiền.”
Nhan Minh Đào giật bóp phanh kít một cái. Nhan Như Ý phòng , đập thẳng mặt lưng , mũi đau điếng, nước mắt lưng tròng: “Anh hai gì thế?”
Nhan Minh Đào dừng hẳn xe, đầu cô cảnh giác: “Em lấy nhiều tiền thế! Không em trộm đồ cổ trong cơ quan đem bán đấy chứ?”
Nhan Như Ý cạn lời: “Anh đúng là con trai ruột của bố, năng y hệt . Em mà cái chuyện đó ?”
“Thế là cái gã họ Tống ban nãy cho em ? Em cầm tiền của ! Nhan Như Ý, em dám cầm tiền của !”
“Anh hai, càng càng quá đáng. Anh thêm kiếm tiền , em thể thêm kiếm tiền?”
Nhan Minh Đào hồ nghi: “Em thêm cái gì mà nhiều tiền thế? Anh cho em , chuyện phạm pháp là tuyệt đối !”
“Em giám định đồ cổ cho nên kiếm , đảm bảo từng đồng từng cắc đều trong sạch… Còn phiếu cung ứng TV là Đoàn trưởng Tống cho, đơn vị phát, cần dùng nên cho em. Vì em mới mời ăn cơm để cảm ơn.”
Nhan Như Ý dám , đúng là cô mời khách thật, nhưng trả tiền là Tống Dật Bình.
Trực giác của Nhan Minh Đào mách bảo gã họ Tống ý đồ . Không quen, tự dưng cho phiếu TV!
Một tấm phiếu cung ứng mà đòi lừa bắt cóc em gái , cửa cũng !
Nhan Minh Đào: “Cái phiếu cung ứng đó, mai cứ tính theo giá chợ đen, trả tiền cho . Anh cho em tiền.”
Nói xong mới sực nhớ gì nhiều tiền, tiền của đều ở chỗ Lý Yến hết .
Quỹ đen thì cũng một ít, nhưng nãy ăn cơm với mấy công cũng tiêu gần hết .
Phiếu cung ứng ở chợ đen, một tấm cũng cỡ 50 đồng. Chút quỹ đen của , tích góp cả năm cũng đủ. Anh thầm tính, ngày mai , hỏi mượn tạm mấy công một ít, nghĩ cách trả dần.
Nhan Như Ý lúc men rượu bốc lên, thấy mệt rũ rượi, chuyện nữa, gục đầu lưng hai ngủ gật.