Nhan Như Ý hôm nay còn một việc quan trọng: trả tiền Tống Dật Bình. Nhân lúc bận, trả sớm xong sớm. Cô liền xin phép Từ Lực Thành ngoài giải quyết chút việc.
Từ Lực Thành xua tay: “Đi .”
Nhan Như Ý đeo túi xách, sang khu tập thể quân khu ngay bên cạnh.
Mặc dù ngày nào và tan tầm cô cũng ngang qua đây, nhưng đây là đầu tiên cô bước .
Cổng khu tập thể quân khu chiến sĩ trực ban. Anh giơ tay chào cô theo kiểu quân đội: “Đồng chí, xin hỏi cô tìm ai?”
Nhan Như Ý đáp: “ tìm Đoàn trưởng Tống của Trung đoàn Ba. hẹn với là hôm nay sẽ đến.”
Nói xong, cô lấy giấy chứng nhận công tác của cho nhân viên trực ban kiểm tra.
Anh chiến sĩ trực ban kiểm tra xong giấy chứng nhận, nhiệt tình chỉ đường cho cô: “Cô cứ thẳng con đường lớn ở giữa , đến ngã tư thứ hai thì rẽ về hướng Đông. Khi nào thấy một vườn hoa, cô vòng qua vườn hoa rẽ về hướng Tây. Sau đó cô cứ tiếp, đến khúc cua thứ hai thì rẽ , thẳng. Tới tòa nhà thứ hai chính là nơi cần đến. Đoàn trưởng Tống việc ở lầu ba, cửa văn phòng gắn biển tên, bên ‘Trung đoàn Ba’, cô lên lầu là thấy ngay.”
Nhan Như Ý: “…”
Bản cô vốn rành đường sá, huống hồ các tòa nhà trong khu quân đội trông gần như giống hệt , vườn hoa cũng cái nào cái nấy y như đúc.
Nếu chỉ là một con đường thẳng tắp thì còn đỡ, chứ kiểu rẽ đông rẽ tây thế thì cô chịu.
Tìm thấy văn phòng Tống Dật Bình là chuyện nhỏ, lỡ như lạc, xông nhầm khu vực cơ mật quan trọng nào đó, giữ thì phiền. Không khéo để Tống Dật Bình đến bảo lãnh cho cô.
Thế thì mất mặt c.h.ế.t .
Nhan Như Ý chiến sĩ giải phóng quân, ngượng ngùng : “Đồng chí ơi, đường.”
Anh chiến sĩ gãi gãi đầu: “Vậy để đưa cô .”
Nhan Như Ý vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn đồng chí giải phóng quân.”
Hai hai bước, trực ban thấy Trình Siêu ngang qua, vội vẫy tay gọi : “Trình Siêu, nữ đồng chí tìm Đoàn trưởng Tống.”
Xong sang với Nhan Như Ý: “Trình Siêu là nhân viên liên lạc của Đoàn trưởng Tống đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-bi-tu-hon-toi-len-doi-roi/chuong-54.html.]
Trình Siêu thầm nghĩ, đúng là chuyện lạ, nữ đồng chí đến tìm đoàn trưởng của bọn họ cơ đấy?
Cậu đầu , “Ối, quen.” Chính xác mà là từng gặp mặt.
Cậu liền chạy chậm tới, tỏ vẻ quen: “Đồng chí, là cô !”
Nhan Như Ý nghĩ hồi lâu mà vẫn nhớ đồng chí giải phóng quân mắt là ai.
Trí nhớ của cô , chỉ cần gặp qua một là thể nhớ kỹ.
Trình Siêu chỉ tay ngoài đường lớn, động tác nắm vô lăng, miệng kêu: “Tít tít tít.”
Nhan Như Ý chợt nhớ . Lần cô mải mê xem các chiến sĩ giải phóng quân tập luyện, thèm đường, nếu tài xế bóp còi nhắc nhở, lẽ cô đ.â.m sầm xe .
Lần kịp xin , hôm nay dịp bổ sung: “Lần thật xin , đường, suýt chút nữa đ.â.m xe của .”
Trình Siêu thấy cô nhớ , vui vẻ : “Ai mà chẳng lúc lơ đễnh. Cô tìm Đoàn trưởng Tống , đang định mang văn kiện qua cho , cô theo luôn nhé.”
Có dẫn đường quả nhiên tiện hơn nhiều, hai nhanh chóng đến văn phòng của Tống Dật Bình.
Cửa văn phòng đang mở, Nhan Như Ý thấy Tống Dật Bình đang dựa bàn gì đó.
Trình Siêu giơ tay chào: “Báo cáo đoàn trưởng, tìm!”
Tống Dật Bình ngẩng đầu lên, thấy Nhan Như Ý, liền thẳng dậy: “Đồng chí Tiểu Nhan, mời .”
Anh mời Nhan Như Ý xuống ghế sô pha.
Đây là đầu tiên Nhan Như Ý văn phòng của quân nhân, cô tò mò đ.á.n.h giá xung quanh.
Văn phòng rộng tương đương văn phòng của Chủ nhiệm Từ, nhưng sạch sẽ hơn văn phòng của ông nhiều.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Văn phòng của Chủ nhiệm Từ, chỉ thể hình dung bằng một chữ: bừa. Dưới đất, bàn chất đầy đồ cổ, đồ cũ, đến nỗi gần như chỗ đặt chân.
Từ Khánh Mai từng , chuột chạy đó khéo cũng lạc đường.