Nhan Minh Đào bừa: “Nó mới , còn lĩnh lương, lấy tiền mà nộp.”
“Thì cũng chứ. Đều là con cái, đối xử công bằng. Nộp thì cùng nộp, thì thôi cả. Chứ , Như Ý thể nào cũng giả vờ ngây thơ, nộp một xu. Mẹ chồng cũng mà vờ như , để cho em chồng ăn uống .”
Chị huých Nhan Minh Đào: “Ngày mai nhớ nhắc đấy.”
Nhan Minh Đào: “Em còn chê ăn chổi đủ ?”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Lý Yến: “Anh đáng đời. Mẹ đang hỏi chuyện Như Ý, cứ xen , chẳng mắt gì cả, đ.á.n.h thì đ.á.n.h ai.” Nghĩ nghĩ, chị đổi ý: “Mà thôi, chuyện Như Ý nộp tiền ăn, cứ để vài hôm nữa hẵng với . Đoàn trưởng Tống ưng nó, ngoài miệng chứ trong lòng bực đấy. Giờ em đ.â.m đầu họng s.ú.n.g .”
Nhan Minh Đào bực bội lẩm bẩm: “Sao là Như Ý ưng gã họ Tống ?” Giống hệt Diệp Hồng Trân, bênh nhà chằm chặp, y chang một câu.
Lý Yến bực : “Rồi, . Em gái là tiên nữ hạ phàm, cả đời ai xứng với nó, .” Chị tiến lên giật lấy tiền trong tay Nhan Minh Đào, mở ngăn kéo cất , khóa .
Bên , Nhan Như Ý đang rầu rĩ: Làm trả ân tình của Tống Dật Bình đây? Cô từ chối thẳng thừng, mà những so đo, còn cho cô mượn tiền, đưa cô với La Tuệ Tuệ về. Chỉ riêng việc cho vay tiền quý như than sưởi ngày tuyết. Nợ ân tình lớn thế , ngày mai trả tiền, cô biểu đạt lòng ơn thế nào đây. là nên dễ dàng nợ ân tình. Nợ thì dễ, trả mới khó.
Cô đang nghĩ ngợi thì thấy Nhan Minh Hà (em út) gọi ngoài sân: “Mẹ, để bánh quẩy ở ?”
Diệp Hồng Trân: “Sắp ngủ còn ăn với chả uống. Ăn nữa là sâu hết răng bây giờ!” Chưa đợi Diệp Hồng Trân mắng xong, Nhan Minh Hà chạy biến.
Việc nhắc Nhan Như Ý. Món bánh quẩy cô , bên ngoài còn bọc lớp vừng, c.ắ.n một miếng giòn thơm. Ai ăn cũng khen ngon hơn cả hàng thực phẩm. Đem tặng Tống Dật Bình chắc cũng mất mặt.
Sáng hôm ăn sáng xong, cô tìm bánh quẩy mãi thấy, liền hỏi Diệp Hồng Trân: “Mẹ, bánh quẩy chiên hôm qua ?”
“Treo xà nhà bếp . Để chuột ăn, mèo cũng tha.”
Nhan Như Ý bếp, ngẩng đầu lên, thấy một cái giỏ tre đang đung đưa đầu. Cô kê cái ghế đẩu, trèo lên lấy giỏ xuống. Trong giỏ là một lọ thủy tinh đầy ắp bánh quẩy vàng ươm, bóng bẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-bi-tu-hon-toi-len-doi-roi/chuong-52.html.]
Cô nhét cả cái lọ túi xách: “Mẹ, con mang bánh quẩy nhé.”
Diệp Hồng Trân cứ tưởng cô mang cho La Tuệ Tuệ, còn : “Lần nhiều thêm, con bảo Tuệ Tuệ mang về cho bố nó nếm thử.”
Nhan Như Ý dám hó hé gì, vội vàng đạp xe .
Uông Ái Trân đang cầm giẻ lau quầy, Nhan Như Ý bước , gọi: “Chị Ái Trân.”
Uông Ái Trân thiết: “Như Ý về .”
Từ Khánh Mai thấy, từ phòng trong : “Để chị xem đen nào?”
Uông Ái Trân: “Em thấy đen tí nào.”
Từ Khánh Mai kéo Nhan Như Ý ngắm nghía: “Ừ, đổi gì. Hôm qua chị còn với Ái Trân, con bé trắng trẻo sạch sẽ thế , một tuần, đừng phơi thành cục than đen như lão Cổ nhà chị.”
Uông Ái Trân : “Chị thế đừng để lão Cổ nhà chị thấy đấy.”
Thấy Nhan Như Ý ngơ ngác, chị giải thích: “Đội trưởng Cổ bên đội khảo cổ là chồng của Khánh Mai đấy.”
Nhan Như Ý thấy thật kỳ diệu. Đội trưởng Cổ nóng tính, Từ Khánh Mai cũng nóng tính. Hai nóng tính mà về chung một nhà nhỉ? Tính khí bộc phát, chẳng ngày nào cũng cãi .
Từ Khánh Mai hừ một tiếng: “Nghe thấy thì ? Chị oan cho lão ? Vốn đen, còn suốt ngày phơi mặt ngoài thực địa. Lần về, chị mà giật , tưởng em nào bên Châu Phi! Con gái chị còn nhận bố, lóc đẩy lão khỏi nhà.”
Uông Ái Trân: “Lão Cổ nhà chị cũng nửa năm về nhỉ?”
Từ Khánh Mai: “Chứ . Lần gọi điện bảo xong việc ở Nghi Tân là về. Giờ thì , nhà về, chạy thẳng từ Nghi Tân sang Ninh Ấp.”