Mọi thứ vẫn bình thường. Rõ ràng, chỉ cô thấy hàng chữ .
Nhan Như Ý chút ngây dại. Sao giống hệt giấc mơ tối qua ?
Nhan Minh Hà giục, cô mới hồn, với em trai: "Cái bát cho chị, em tìm cái bát khác cho Tiểu Hoa ."
Nhan Minh Hà cũng hỏi lý do. Chị nó bảo gì thì nó nấy.
"Dạ," nó đưa cái bát cho Nhan Như Ý, lon ton chạy tìm bát khác.
Nhan Như Ý cái bát nhỏ trong tay. Hôm qua trời mới mưa, thành ngoài của bát dính đầy bùn. Cô dùng tay lau một mảng nhỏ, lớp men gốm màu xanh lam hiện , đó chi chít những đốm trắng li ti, giống như tuyết rơi lả tả mặt nước xanh.
Đây là đặc điểm điển hình của dòng gốm men "sái lam" thời Minh Tuyên Đức.
Minh Tuyên Đức là từ năm 1426 đến 1435. Cách ngày nay... chẳng là hơn 500 năm ?
Cô lật đế bát lên, thấy bốn chữ triện nhỏ hai hàng: Minh Đức Niên Chế.
Cô trộm véo đùi . Đau. Không mơ.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Cả cô lập tức đờ .
Diệp Hồng Trân thấy cô ăn cơm, chỉ cầm cái bát cho mèo, ánh mắt đờ đẫn, tưởng cô vì Thẩm Chí Dân mà đau khổ, ngẩn ngơ, cơm cũng nuốt trôi. Bà đẩy bát canh trứng đến mặt con gái, đau lòng : "Ăn , bảo bối."
Ba đứa con trai nhà họ Nhan tên ở nhà đều đặt tùy tiện: Đại Hải, Nhị Đào, Tứ Hà.
Chỉ tên ở nhà của Nhan Như Ý là đặt trịnh trọng. Cả nhà túm bàn bạc ba ngày, cuối cùng Nhan Quốc Cường chốt hạ: "Gọi là Tới Bảo."
Khi Nhan Như Ý lớn lên, bạn học của hai trêu chọc, gọi cô là " hát kể chuyện", cô liền cho ai gọi tên ở nhà nữa.
Diệp Hồng Trân chỉ lo đau lòng con gái, nên quên mất chuyện .
lúc Nhan Như Ý để ý đến cái tên. Cô cầm cái bát hỏi Diệp Hồng Trân: "Mẹ, cái bát ở ?"
Diệp Hồng Trân nghĩ nghĩ: "Đây là cái bát con lấy từ chỗ bà ngoại về ? Con quên ?"
Nhan Quốc Cường: "Lúc đó nó mới lớn bằng nào, mà nhớ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-bi-tu-hon-toi-len-doi-roi/chuong-5.html.]
Diệp Hồng Trân: "Cũng đúng. Hồi con 3 tuổi, bế con về nhà bà ngoại. Chẳng hiểu con trúng cái bát , đòi bằng . Bà ngoại con liền cho con cái bát, còn bỏ trong ba quả trứng gà. Con ôm nó suốt dọc đường về."
Nhan Như Ý: "Bà ngoại lấy nó ở ạ?"
"Ai mà . Tám phần là bà nhặt ở đó. Con còn lạ gì bà ngoại con, bà thích nhặt đồ rách nát về nhà lắm. Nếu thì bà chẳng dùng nó để cho gà ăn. Con về nhà còn đòi dùng cái bát ăn cơm. Làm mà , mùi phân gà. Mẹ dỗ mãi con mới chịu, đó sợ con thấy đòi, nên giấu nó . Mẹ cũng quên mất giấu ở , Tứ Hà mày tìm thấy nó ở thế?"
Nhan Minh Hà: "Ở cái khe giữa tủ bát với bệ bếp."
Diệp Hồng Trân: "Thế mà cũng moi , mày giỏi thật."
Lý Yến liếc mắt qua giữa Nhan Như Ý và cái bát, sáp gần hỏi: "Cái bát thế em, gì đặc biệt ?"
Bà ngoại mất, lai lịch cái bát thể nào hỏi rõ nữa.
chuyện bà ngoại nhặt cũng khả năng.
Cô thời "phá tứ cựu", nhiều sợ liên lụy nên lén lút vứt hết đồ cổ trong nhà .
Có vứt thì nhặt. Bà ngoại cô đúng là thích nhặt đồ.
Bà ham của rẻ, chỉ đơn giản là thấy đồ mà vứt thì tiếc, thấy còn dùng là nhặt về.
Nhan Như Ý nghĩ, cũng thể là mắt cô vấn đề.
Cô vẫn tin nổi giấc mơ đó thành thật.
Nhan Như Ý: "Không gì . Em thấy nó... trông cũng . Chị dâu hai, chị , em cho chị đấy."
Nói cô đưa cái bát cho Lý Yến.
Nhan Như Ý học ngành văn vật, nãy cầm cái bát ngắm nghía hồi lâu, Lý Yến tưởng cô cái bát giá trị gì.
Bà đồ cổ giờ đáng giá lắm. Lỡ như cái bát là đồ cổ thật, thấy phần, bà chẳng cũng chia một ít ?
Kết quả, nó chỉ là một cái bát vỡ dùng để cho gà, cho mèo ăn, bẩn thỉu. Nhan Như Ý còn thèm, đẩy cho bà . Bà thu mua đồng nát.
Lý Yến lập tức từ chối, vẻ mặt đầy ghê tởm: "Bà ngoại cho em thì em tự giữ lấy . Coi như bà ngoại để cho em chút kỷ vật."