Diệp Hồng Quyên chán ghét : “Mày dẹp . Lần nào gặp mày tao cũng suýt gọi mày bằng bác.”
Lý Yến: “...”
Diệp Hồng Quyên: “Mày uốn tóc ở chỗ lão Thái đầu hẻm chứ gì? Chẳng tao mày , đừng tìm lão. Lão họ Thái, tay nghề cũng dở tệ. Lão học nghề cắt tóc còn hồn, cắt tóc tém thôi mà như ch.ó gặm, còn học đòi thợ cả uốn tóc cho . Ai từ tiệm lão mà chẳng già chục tuổi. Mày tìm ai uốn , tìm lão.”
Lý Yến tức đến nỗi thèm chuyện với Diệp Hồng Quyên nữa.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Hèn gì chị với Diệp Hồng Trân là chị em ruột, gu thẩm mỹ y hệt . Chẳng tí sành điệu nào!
Nhan Như Ý từ trong phòng . Diệp Hồng Quyên Lý Yến, cháu gái , cảm thấy tóc cháu gái vẫn thuận mắt hơn nhiều.
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là vì cháu gái xinh , cái dáng vẻ , cắt kiểu tóc ch.ó gặm thì cũng vẫn .
Cháu gái giống dì, giống hệt !
Diệp Hồng Quyên hài lòng sửa cổ áo cho Nhan Như Ý, dặn dò: “Đoàn trưởng Tống chắc là đến đấy. Con qua đó chuyện t.ử tế với . Đều là trẻ tuổi, dễ tiếng chung, hợp .”
Nhan Như Ý thật lòng xem mắt. Cô thích cái kiểu gặp mặt , càng hứng thú tán gẫu với đối tượng xem mắt.
Hai vốn dĩ xa lạ, đây còn từng gặp mặt, thì lấy tiếng chung?
Cố gượng tìm chủ đề để , chỉ thấy kỳ cục.
Hơn nữa, bây giờ cô chỉ kiếm tiền. Kiếm tiền khiến cô vui vẻ hơn yêu đương nhiều.
Sắp thành "hộ vạn tệ" , còn yêu đương cái nỗi gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-bi-tu-hon-toi-len-doi-roi/chuong-42.html.]
cô chịu nổi và dì út cứ lải nhải mãi, chị dâu thứ hai thì cứ ở bên cạnh hùa theo.
Cô yêu đương, thì họ bảo cô vẫn chìm đắm trong mối tình cũ, thoát .
Cô đang bận đếm tiền đây, gì thời gian rảnh mà chìm đắm với chả vương vấn.
họ tin.
Vốn dĩ chỉ cô lải nhải như Đường Tăng, giờ thêm hai nữa, cô thật sự chịu nổi, đành cho lệ.
Dù vẫn còn sớm, cô cũng vội, cứ thong thả đạp xe khỏi cửa.
Vừa khỏi cổng khu tập thể gặp Vương Lan Anh.
Vương Lan Anh cũng đang đạp xe, thấy cô liền vội vàng đạp mấy cái đuổi theo: “Như Ý, hôm nay cháu ?”
Không đợi Nhan Như Ý trả lời, bà tự hỏi tự đáp: “À , bác Chí Dân cháu khai quật lò gốm. Như Ý , Cục điều cháu sang đội khảo cổ ? Thế thì phiền đấy. Đội khảo cổ là chỗ cho nữ đồng chí . Cháu xem, mới mấy ngày mà phơi nắng đen nhẻm . Hay là cháu bảo bố cháu nhờ vả xem thể ở cửa hàng văn vật ? Tuy là quầy, nhưng cũng đỡ hơn phơi nắng dầm mưa ở đội khảo cổ. Mà cũng , chắc bố cháu cũng chẳng cách nào . Hay để bác nhờ Diễm Na nghĩ cách cho cháu nhé? Con bé Diễm Na , nó tính lắm, bụng cũng . Mấy hôm thấy bác cảm, mệt, nó liền chạy cửa hàng bách hóa mua hai hộp sữa mạch nha, nằng nặc bắt Chí Dân mang về cho bác. Bác cũng thể nhận đồ của nó, nên bảo Chí Dân đưa Diễm Na về nhà ăn cơm. Diễm Na đầu đến nhà, bác thể đãi đạm bạc . Đây, bác đang tranh thủ sớm mua ít rau, ít thịt. Đi sớm thì thịt thà rau củ mới tươi. À mà, Như Ý hình như đến nhà bác chơi nhỉ? Khi nào thời gian thì ghé nhà bác chơi nhé. Tuy cháu với Chí Dân thành đôi, nhưng dù gì cũng là bạn học cũ. Hơn nữa, nó giờ văn phòng, nếu ở đó ai hợp, nó cũng thể giới thiệu cho cháu. Thời buổi thực tế lắm cháu ạ, dù xinh mà công việc thì cũng khó tìm đối tượng .”
Thấy Nhan Như Ý nãy giờ gì, bà tưởng cô cho tự ái, liền cao giọng hơn: “Như Ý, bác cũng là cho cháu thôi!”
Nhan Như Ý đầu , mặt ngơ ngác: “Bác gì ạ?”
Nãy giờ cô nghĩ xem kiếm tem phiếu TV, thật sự thấy Vương Lan Anh gì.
Chỉ thấy bên tai cứ o o o như mấy con ruồi, cô cũng chẳng thèm để ý.