Thập Niên : Bị Từ Hôn, Tôi Lên Đời Rồi - Chương 416

Cập nhật lúc: 2025-11-20 08:37:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tống Dật Bình: “Anh xuống tàu là qua đây luôn. Sáng mai 9 giờ mới học, sáng mai qua cũng kịp.”

 

Nhan Như Ý cố ý trêu: “Vậy tối nay ngủ ở ? Không lẽ gầm cầu ngủ ?”

 

Tống Dật Bình trả lời liên quan: “Anh mang theo giấy đăng ký kết hôn.”

 

Nhan Như Ý: “Anh nhỏ chút !”

 

Nàng ngẩng đầu lên, thấy cửa sổ lầu , phòng nào cũng mấy cái đầu đang nhô , dán mắt hai họ. Lầu một cũng , thấy Tống Dật Bình .

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Nàng vội kéo Tống Dật Bình .

 

Tống Dật Bình: “Anh hỏi cô quản lý ký túc xá . Chỉ cần đăng ký một tiếng là thể ngoài ở.”

 

Anh hỏi cả cô quản lý !

 

Tống Dật Bình: “Hay là đăng ký giúp em nhé?”

 

Nhan Như Ý: “Anh yên đây, em .”

 

Nhan Như Ý căng da đầu đăng ký, xong xuôi liền kéo Tống Dật Bình chuồn thẳng.

 

Tống Dật Bình: “Anh thấy đối diện trường em nhà khách, qua đó thủ tục nhận phòng .”

 

Nhan Như Ý lườm : “Đồng chí Tống, giữa ban ngày ban mặt, nghĩ cái gì đấy? Đi ăn cơm , em dẫn dạo một vòng trường em.”

 

“Đồng chí tiểu Nhan, thể xách cái túi du lịch dạo với em .”

 

Nhan Như Ý quên mất còn đang xách đồ: “Thế thì mau thủ tục nhận phòng .”

 

Tống Dật Bình thủ tục, lên phòng cất túi. Nhan Như Ý cũng theo.

 

Cửa phòng đóng , Nhan Như Ý nhảy bổ : “Em nhớ .”

 

Tống Dật Bình xoay , hôn nàng ngấu nghiến, đến mức Nhan Như Ý gần như thở nổi.

 

Nếu cứ hôn tiếp, chắc hôm nay đừng hòng khỏi cửa nhà khách. Nhan Như Ý đẩy : “Em đói , ăn cơm .”

 

Tống Dật Bình đưa tay vỗ nhẹ m.ô.n.g nàng: “Đi thôi.”

 

Ra khỏi nhà khách, hỏi: “Em rành đường ở đây đúng ? Em chọn chỗ ăn .”

 

Nhan Như Ý: “Chúng ăn vịt . Không cần đến Toàn Tụ Đức , ngay cổng Bắc trường một quán, ông chủ bảo là nướng bằng than củi từ cây ăn quả, ngon lắm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-bi-tu-hon-toi-len-doi-roi/chuong-416.html.]

 

Tống Dật Bình đương nhiên là theo Nhan Như Ý.

 

Muốn đến cổng Bắc xuyên qua cả khuôn viên trường, thể dẫn Tống đoàn trưởng nhà dạo một vòng. Nhan Như Ý hứng khởi giới thiệu cho cảnh quan trong trường.

 

Quán vịt nàng cách cổng Bắc xa, khách ăn chủ yếu là sinh viên nên giá đắt, nhưng hương vị ngon. Nhan Như Ý thậm chí còn thấy ngon hơn cả Toàn Tụ Đức.

 

Hai gọi một phần tư con vịt, và hai bát mì trộn tương.

 

Lúc ăn xong , trời sắp tối.

 

Tống Dật Bình: “Đồng chí tiểu Nhan, bây giờ về nhà khách ?”

 

Nhan Như Ý khoát tay: “Chuẩn!”

 

Hai trở nhà khách. Nhan Như Ý chợt "A" lên một tiếng: “Em mang áo ngủ.”

 

Tống Dật Bình: “Mặc của . Anh mang hai bộ.”

 

Áo ngủ của Tống Dật Bình quá lớn, Nhan Như Ý chỉ mặc cái áo, lúc , vòng ba cứ ẩn ẩn hiện hiện.

 

Tống Dật Bình mà tim đập thình thịch. Anh tắt đèn.

 

...

 

Nhan Như Ý kết thúc đợt học tập, bắt xe lửa trở về Kinh Thị.

 

Nàng ghé qua khu tập thể nhà máy cơ khí , định bụng ăn chực một bữa cơm trưa mới về nhà.

 

Diệp Hồng Trân: “Con phòng nghỉ một lát , lát nữa cơm chín gọi.”

 

Nhan Như Ý xách túi nhà, nhưng nhanh : “Mẹ, phòng của hai chị dâu... trống ?”

 

Diệp Hồng Trân đang ở trong bếp nấu mì thịt bằm cho con gái. Bên còn thêm hai quả trứng ốp la chiên vàng ươm.

 

“Con nhị tẩu mày nhà máy nó hiệu quả , lương thấp, nó ở đó nữa. Hơn nữa, cái xưởng mà thằng nhị ca mày hùn hạp mở xa nhà quá, mỗi ngày về mất cả hai tiếng đồng hồ. Thằng nhị ca mày liền thuê một căn nhà ở gần đó, đón hai con nó qua ở luôn .”

 

“Con Trần Phi Dũng , xưởng của bọn họ ăn lắm mà.”

 

“Thằng nhị ca mày cũng ăn . Giờ một tháng nó kiếm bằng ba bốn tháng hồi .”

 

Kiếm tiền nhiều hơn , nhưng hai vợ chồng lão nhị cãi cũng nhiều hơn , dăm bữa nửa tháng sảo một trận. Chuyện vợ chồng chúng nó, bà cũng xen , nhưng chúng nó cãi bà nhức hết cả đầu. Lão nhị đưa vợ con ngoài ở, phỏng chừng cũng lý do .

 

 

Loading...