Diệp Hồng Trân: “Chiếc xe Dật Bình lái, còi tiếng .”
Bà dậy cổng, thấy bên ngoài đỗ một chiếc xe nhỏ màu đen, Nhan Như Ý từ xe bước xuống.
Diệp Hồng Trân: “Sao đổi xe ?”
Nhan Như Ý: “Con mới mua.”
Diệp Hồng Trân giật : “Con mua á?”
Nhan Như Ý gật đầu.
“Con gái giỏi quá, mua cả xe .”
“Con gái còn chuyện giỏi hơn nữa đây.” Nàng lấy giấy báo trúng tuyển : “Mẹ, con Bắc Đại tuyển .”
Diệp Hồng Trân tuy chữ, nhưng bà nhận con dấu đỏ thẫm giấy báo, ngoác cả miệng. Bà cầm giấy báo chạy nhà: “Lão Nhan, mau đây! Mồ mả tổ tiên nhà ông bốc khói !”
Đồng chí Lão Nhan lập tức quyết định, cuối năm nay thắp cho tổ tiên nhà họ Nhan thêm mấy nén hương!
Diệp Hồng Trân: “Thắp hương để . Con gái đỗ nghiên cứu sinh, ăn một bữa thật ngon. Con bé thích ăn sườn xào chua ngọt, mua mấy cân sườn, tối cho nó ăn.”
Nhan Quốc Cường: “Mua sườn gì nữa, ăn nhà hàng luôn!”
Diệp Hồng Trân: “Cũng . Chuyện vui lớn thế , ăn nhà hàng. Lần thể để Dật Bình trả tiền nữa.”
Tống Dật Bình lái xe, đưa hai ông bà dạo một vòng thành phố.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Chiều tối, cả đoàn kéo tiệm cơm.
Trên đường , hỏi Diệp Hồng Trân: “Cả nhà kéo mà đông đủ thế?”
Giọng Diệp Hồng Trân oang oang đến mức cả khu tập thể đều thấy:
“Con gái nó đỗ nghiên cứu sinh, chúng ăn nhà hàng, chúc mừng cháu nó!”
“Nghiên cứu sinh là gì? Oách hơn cả sinh viên ?”
“Thế thì còn oách hơn nhiều. Con gái nó đỗ nghiên cứu sinh của Bắc Đại, cả cái Kinh Thị chẳng mấy . Sau học xong là về nghiên cứu lớn đấy!”
Nhan Như Ý cảm thấy "nổ" quá, nàng hổ, cúi đầu trốn lưng Tống Dật Bình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-bi-tu-hon-toi-len-doi-roi/chuong-411.html.]
Nhan Như Ý chính thức bắt đầu việc học nghiên cứu sinh.
Việc giảng dạy của Bắc Đại khá linh hoạt, thường sẽ học tập trung kỳ nghỉ đông và nghỉ hè.
Tuy nhiên, cuối tháng 2 nàng đến trường một chuyến, là để báo danh nhận tài liệu, là để quen với giáo sư hướng dẫn và các bạn học.
Nhan Như Ý sắp xếp công việc ở Gia Lợi Đắc xong, liền bắt xe lửa Kinh Thành.
Tính , đây là chuyến Kinh Thành thứ ba của nàng trong vòng nửa năm.
Lần đến Bắc Đại thi vòng hai, Nhan Như Ý ở nhà khách. Lần thi đỗ, trường học sắp xếp ký túc xá, cần tốn tiền ở nhà khách nữa, chỉ điều tự mang theo chăn đệm.
Trước khi , Đổng Oánh Tuyết gọi điện dặn nàng: “Như Ý, lúc em cần mang chăn đệm , chị nhờ bạn học mua giúp em một bộ mới .”
Thế là Nhan Như Ý tay lên trường báo danh.
Vì đến đây một , nên nàng quen đường quen nẻo bắt xe buýt đến trường. Giống như , ở quảng trường cổng trường nhân viên tiếp đón.
sinh viên nam , mà là một nữ sinh viên khác. Cô bạn nhiệt tình chào: “Chào bạn, bạn học chuyên ngành nào?”
Đã lâu lắm ai gọi là “bạn học”, Nhan Như Ý cảm thấy thật thiết. Nàng đưa giấy báo trúng tuyển cho cô bạn: “Mình học chuyên ngành Văn vật Bảo tàng.”
Nữ sinh viên giấy báo, về phía cách đó xa gọi lớn: “Thầy Lý ơi, bạn học Nhan Như Ý đến ạ!”
Một đàn ông đeo kính, dáng trung bình, da trắng, trông văn nhã tới. Bạn học của Đổng Oánh Tuyết đúng là họ Lý, tên Lý Thành Văn. Chắc là .
Nhan Như Ý: “Chào thầy Lý, em là Nhan Như Ý.”
Lý Thành Văn: “Chào em Nhan Như Ý, là Lý Thành Văn.”
“Thầy Lý ơi, chúng đến để báo danh ạ?”
“Phòng Quản lý Sinh viên của Viện Nghiên cứu sinh. đưa em .”
Nhan Như Ý vội : “Không cần phiền thầy ạ, em tự .”
Lý Thành Văn : “Không phiền , đây chính là để chuyên chờ em đấy. Nếu để Đổng Oánh Tuyết chăm sóc kỹ cho em dâu của cô , cô sẽ tính sổ với .”
Nhan Như Ý từ chối nữa: “Vậy cảm ơn thầy Lý ạ.”