Tống Dật Bình: “Mọi năm đúng là ai đến sớm thế . Đến thì đến thôi, mùng một Tết cho ngủ nướng ?”
Nhan Như Ý bắt đầu trốn tránh trách nhiệm: “Đều tại hết. Em bảo một là đủ .”
Tống Dật Bình: “Lại oan cho . Không tối qua là em cứ ôm chịu buông tay …”
Nhan Như Ý vội bịt miệng cho nữa.
Lúc hai xuống lầu, mặt Nhan Như Ý đỏ bừng.
Phương Ngọc Như thấy nàng đầu tiên: “Mặt con đỏ thế, cảm đấy chứ?”
Mặt Nhan Như Ý càng đỏ hơn, nhưng "cảm mạo" đúng là một lý do . Nàng vội "khụ khụ" hai tiếng: “Chắc là ạ.”
Phương Ngọc Như: “Chắc là tối qua chơi với Dật Bình nhiễm lạnh . Nhà t.h.u.ố.c cảm, con uống ?”
Tống Dật Bình vội giải vây: “Không cần uống t.h.u.ố.c , cũng sốt.”
Anh thấy Dương Thế Nguyên đang trêu chọc, liền tới hỏi: “Sao hôm nay qua sớm thế?”
Dương Thế Nguyên : “Mọi năm đều giờ qua ?”
Bị vạch trần lời dối, Tống đoàn trưởng hề hoang mang: “Thế , chắc là em nhớ nhầm. Cứ nghĩ ít nhất 10 giờ mới qua.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Tống Mạn Lệ (cô của Tống Dật Bình): “Hai đứa lười thật đấy. Mùng một Tết mà ngủ đến 8 giờ mới dậy.”
Phương Ngọc Như: “Chị thế là . Vất vả cả năm, Tết mới nghỉ, cho bọn nó ngủ bù một chút .”
Ông nội Tống: “Nhà chúng nhiều quy củ. Ông lớn tuổi nên ít ngủ, chứ ông còn ngủ kỹ hơn cả Dật Bình chứ.”
Tống Mạn Lệ lẩm bẩm một câu: “ là chiều vợ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-bi-tu-hon-toi-len-doi-roi/chuong-401.html.]
Đổng Oánh Tuyết bên cạnh, liền liếc bà một cái. Tuy Đổng Oánh Tuyết là con dâu do Tống Mạn Lệ chọn, nhưng quan hệ chồng nàng dâu cũng chỉ bình thường. Nàng thấy lạ, Nhan Như Ý dậy muộn, chồng Phương Ngọc Như còn gì, Tống Mạn Lệ nhiều chuyện gì. Bà chồng của , đôi khi đúng là trẻ con vớ vẩn.
Những khác đều ăn sáng, chỉ còn Nhan Như Ý và Tống Dật Bình. Tống Dật Bình bếp nấu hai bát mì trứng, hai vợ chồng mỗi một bát. Nhan Như Ý ngại dám phòng khách ăn, nên hai ăn luôn trong bếp.
Ăn sáng xong, họ trở phòng khách, thấy đang quây quần chuyện với ông nội Tống. Không lái qua chủ đề đồ cổ.
Ông nội Tống: “Như Ý, dạo giới đồ cổ chuyện gì lạ cháu?”
Nhan Như Ý: “Giới đồ cổ thì , nhưng giới khảo cổ thì một chuyện, cũng coi như là chuyện lạ ạ.”
Mọi lập tức tò mò: “Chuyện lạ gì thế?”
Nhan Như Ý liền kể chuyện thôn Thủ Mộ và những tài liệu tra cho .
Ông nội Tống: “Cháu là quận chúa gì?”
“Thọ An quận chúa ạ. Mất lúc 6 tuổi. Cháu chỉ tra bấy nhiêu thông tin, mà là từ dã sử.”
Ông nội Tống bảo Tống Dật Bình: “Con lên phòng sách của ông, bàn cuốn 《Thuyết Đường》, lấy xuống đây cho ông.”
Tống Dật Bình mang cuốn sách xuống. Ông nội Tống nhận lấy, lật giở theo trí nhớ đến trang ông cần tìm, đưa cho Nhan Như Ý: “Cháu xem thử đoạn .”
Nhan Như Ý nhận lấy sách, Đổng Oánh Tuyết cũng tò mò ghé đầu qua xem.
Chương trong sách tiêu đề là 《Yên Vui tiểu truyện》, trong đó một câu: “…Con gái út của Yên Vui, từ nhỏ thông tuệ hơn , bà ngoại vô cùng yêu thích, ban cho phong hào Thọ An.”
Yên Vui công chúa là con gái của Đường Trung Tông, của nàng chính là Vi Hoàng hậu lừng danh. Theo sách , Vi Hoàng hậu là bà ngoại của Thọ An. Vì Thọ An từ nhỏ thông minh, Vi Hoàng hậu vô cùng yêu quý nàng, nên cố ý xin Trung Tông ban cho cô bé phong hào Thọ An.
Tuy nhiên, sách chỉ một nhân vật như , chứ nàng c.h.ế.t yểu chôn ở Diêu An.
Kết hợp nội dung của hai cuốn sách , Nhan Như Ý cảm thấy cái tên "thôn Thủ Mộ" là tin đồn vô căn cứ, nơi đó thể thật sự một ngôi mộ cổ. Khi Thọ An còn nhỏ, Vi Hoàng hậu đặc biệt sủng ái nàng. Sau khi nàng c.h.ế.t yểu vì lý do nào đó, Vi Hoàng hậu quá đau lòng, chọn một nơi để hậu táng cho nàng cũng là điều khả năng.