“Anh hỏi Trần Phi Dũng , chiếc của nó là hàng nhập khẩu, tổng cộng hết hơn 10 vạn một chút. Nó hàng nội địa thì rẻ hơn, 5, 6 vạn là mua .”
Trần Phi Dũng chủ yếu là ăn kinh doanh xuất nhập khẩu, khách hàng đa là nước ngoài, nên mua xe xịn cũng là để giữ thể diện.
Nhan Minh Đào cần dùng xe xịn để màu, mục tiêu của là mua một chiếc xe nội địa.
Dựa theo thu nhập hiện tại, dù là xe nội địa thì cũng mua nổi. nhà họ Nhan một đặc điểm là vô cùng tự tin. Nhan Minh Đào tin rằng, sớm muộn gì cũng mua xe .
Nhan Như Ý cũng bắt đầu suy nghĩ, là cũng mua một chiếc xe . Có xe thì tiện lợi bao, chỉ cần nhấn chân ga là thì . Tống Dật Bình tuy xe, nhưng đó là xe của đơn vị cấp, dùng chung cũng bất tiện.
Thế là Nhan Như Ý liền đưa việc mua xe kế hoạch.
Nhan Minh Đào đỗ xe ở cửa Cục Giáo dục.
Nhan Như Ý mở cửa xe bước xuống: “Anh hai, ở trong xe chờ em nhé. Em chỉ điền cái đơn đăng ký thôi, chắc là nhanh lắm.”
Nhan Minh Đào nhớ lời em rể dặn, liền : “Anh cùng với em, lỡ chuyện gì còn đỡ em .”
Hai em cùng Cục Giáo dục.
Chỗ báo danh là văn phòng tuyển sinh ở lầu hai. Nhan Như Ý và hai lên đến nơi thì gặp ngay Đổng Oánh Tuyết.
Đổng Oánh Tuyết : “Chị đoán là em cũng sắp tới. Hôm nay đến báo danh đông, bên trong chen chật cứng . Chị lấy sẵn cho em một tờ đơn đăng ký đây, em đến văn phòng của chị mà điền.”
Đổng Oánh Tuyết định dẫn hai em đến văn phòng của .
Nhan Minh Đào cảm thấy chuyện báo danh của em gái, cũng giúp gì. Hơn nữa, đường đường là dân nhà quê, đối mặt với mấy học thức , trong lòng cũng chút tự nhiên. Có chị dâu Đổng Oánh Tuyết theo là .
Anh liền với Nhan Như Ý: “Em theo chị dâu , ở bên ngoài chờ em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-bi-tu-hon-toi-len-doi-roi/chuong-368.html.]
“Vâng, tìm chỗ nào một lát nhé, em xong nhanh thôi.”
Nhan Minh Đào liền xuống lầu, bãi đất trống tòa nhà xổm vẽ vòng vòng.
Nhan Như Ý theo Đổng Oánh Tuyết đến văn phòng của chị. Văn phòng của Đổng Oánh Tuyết phòng trong phòng ngoài. Chị là trưởng khoa, nên việc ở phòng nhỏ bên trong.
Phòng ngoài là của các nhân viên. Lúc hai , Đổng Oánh Tuyết liền giới thiệu với : “Đây là em dâu , em đến để báo danh thi nghiên cứu sinh.” Giọng điệu chị lộ rõ vẻ tự hào.
Nhan Như Ý thầm nghĩ, nếu mà thi đậu Bắc Đại, thì quả là với sự tự hào của chị dâu.
Đổng Oánh Tuyết dẫn Nhan Như Ý phòng việc riêng, đưa đơn đăng ký cho nàng. Đơn đăng ký cần điền họ tên, giới tính, tuổi tác, quê quán, lý lịch chính trị, trường nghiệp… Mấy cái đều đơn giản.
Quan trọng nhất là thông tin đăng ký, bao gồm trường học, chuyên ngành và hướng nghiên cứu.
Nhan Như Ý quyết định xong trường đăng ký, nàng một lòng một Bắc Đại. Hơn nữa, nguyện vọng càng mãnh liệt hơn bao giờ hết, bởi vì Tống Dật Bình cũng đang học nghiên cứu sinh ở Kinh Thị.
Về chuyên ngành, chắc chắn vẫn là chuyên ngành văn vật bảo tàng. Chuyên ngành của Bắc Đại hai hướng nghiên cứu: một là Khảo cổ học, hai là Bảo tàng học. Nhan Như Ý đương nhiên là đăng ký Khảo cổ học.
Tuy nhiên, theo thông tin từ bạn học ở Bắc Đại của Đổng Oánh Tuyết, điểm trúng tuyển của ngành Khảo cổ học thường cao hơn ngành Bảo tàng học một chút.
Đổng Oánh Tuyết hỏi: “Chị bảo em mang theo thư khen ngợi và báo chí, em mang đến ?”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Chuyện là Nhan Như Ý hỗ trợ Cục Công An bắt ba tên buôn lậu văn vật, trong đó một tên là Nhật. Lần theo đường dây , Cục Công An triệt phá cả một tập đoàn tội phạm đầu cơ văn vật.
Cục Công An đặc biệt thư khen ngợi gửi đến Cục Văn vật, và tờ 《Kinh Thị báo chiều》 cũng đưa tin về việc .
Hôm qua Đổng Oánh Tuyết gọi điện, dặn nàng lúc đến báo danh thì mang theo cả thư khen và tờ báo đó.