Đây là hai hẹn ước với , việc đột xuất cũng sẽ báo cho Nhan Như Ý một tiếng.
Tống Dật Bình tìm trong nhà, cũng phát hiện mẩu giấy nào Nhan Như Ý để .
Anh sang nhà thím Hoa bên cạnh.
Thím Hoa đang nấu cơm, Tống Dật Bình gọi một tiếng “Thím Hoa.”
Thím Hoa từ trong bếp , “Đoàn trưởng Tống, chuyện gì ?”
“Thím Hoa, buổi chiều thím thấy Như Ý ?”
“Có thấy, lúc bốn giờ hơn, mua thức ăn về, thấy cô đạp xe đạp về phía tây.”
“Cô gì ?”
“Cách xa quá, chào hỏi cô . Cô đến giờ vẫn về ?”
“Vẫn , cảm ơn thím Hoa.”
“Cậu đừng vội, lẽ là nhà đẻ cô việc, gọi cô về gấp, gọi điện thoại về nhà đẻ cô hỏi một tiếng xem.”
Từ nhà thím Hoa , Tống Dật Bình chạy đến khu Tân thôn Tranh Giang Lâm, Nhan Như Ý cũng ở đó.
Anh về nhà đợi thêm một lát nữa, Nhan Như Ý vẫn về, cũng gọi điện thoại.
Anh nghĩ đến lời của thím Hoa, cầm lấy điện thoại gọi đến khu tập thể nhà máy cơ khí, là bác Lý trực điện thoại.
“Cậu hỏi Như Ý , cũng để ý con bé về . Cậu cúp máy , hỏi con bé một tiếng.”
Bác Lý gác điện thoại, thấy Nhan Minh Hà đang chạy chơi trong sân khu tập thể, liền mở cửa sổ gọi Nhan Minh Hà, “Tứ Hà, về nhà hỏi xem chị con về , rể con tìm nó kìa, còn đang chờ trả lời điện thoại đấy, nhanh lên.”
Nhan Minh Hà co giò chạy về nhà.
Diệp Hồng Trân đang nấu cơm, Nhan Minh Hà xông hỏi, “Có chị con về , rể tìm chị kìa!”
“Chị con về.”
“Thế mà rể còn gọi điện thoại tìm chị.”
Diệp Hồng Trân thầm nghĩ lẽ vợ chồng son cãi .
Bà cũng chẳng buồn nấu cơm nữa, chùi tay tạp dề, liền chỗ bốt điện thoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-bi-tu-hon-toi-len-doi-roi/chuong-361.html.]
Bà tới, chuông điện thoại liền reo lên, bác Lý nhấc máy, “Đoàn trưởng Tống , vợ qua nè, chuyện với bà .”
Diệp Hồng Trân nhận lấy ống , “Dật Bình , Như Ý về , hai đứa cãi … Không … Nó về … Không việc gì là , cúp máy đây.”
Diệp Hồng Trân gác điện thoại.
Bác Lý, “Như Ý về nhà ?”
“Về , vợ chồng son chắc là cãi , Như Ý cũng chạy dạo một vòng.”
“Vợ chồng son nào mà cãi , về nhà là .”
Tống Dật Bình buông điện thoại, sắc mặt lạnh lùng.
Nhan Như Ý căn bản về nhà, là sợ Diệp Hồng Trân lo lắng, nên mới Nhan Như Ý về.
Anh ngoài tìm, lo lỡ như Nhan Như Ý gọi điện thoại về, nhà để .
Lại đợi thêm một lát, thật sự là yên, định sang nhà bên cạnh nhờ thím Hoa qua giúp trực điện thoại.
Vừa mới tới cửa, điện thoại liền vang lên, nhanh như bay chạy tới, nhấc điện thoại lên, “Như Ý!”
là Nhan Như Ý thật, “Là em đây, em đang ở Cục Công an phân khu Tây Thành, chút việc cần em phối hợp lấy lời khai, em quên gọi điện thoại cho .”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Tống Dật Bình Nhan Như Ý chuyện, là vì đau, là vì nguyên nhân khác, cứ hít hà mãi, trong lòng chính là “lộp bộp” một tiếng, “Em ở Cục Công an đợi đó đừng , qua ngay.”
Tống Dật Bình gác máy, lái xe nhanh như điện xẹt, đoạn đường hơn 20 phút, mà chỉ mất 15 phút chạy đến Cục Công an phân khu Tây Thành, đỗ xe xong, liền chạy đại sảnh tiếp đón.
Nhan Như Ý đang ở đó ngóng trông, thấy Tống Dật Bình, liền vui vẻ vẫy tay với , “Dật Bình!”
Nàng định lên, kết quả mới dùng sức, mắt cá chân trái liền truyền đến một cơn đau nhói, “Ui da” một tiếng, phịch xuống.
Tống Dật Bình bước nhanh qua, sốt ruột , “Chân ?”
Nhan Như Ý đáng thương vô cùng , “Chân trái trẹo .”
“Để xem.”
Anh xổm xuống nắm lấy chân trái của nàng, định cởi giày .
Trong đại sảnh tiếp đón vẫn còn đồng chí cảnh sát nhân dân trực ban, tuy rằng đồng chí cảnh sát nhân dân về phía bên , Nhan Như Ý vẫn chút ngượng ngùng, “Không nghiêm trọng lắm , về nhà xem .”