Nhan Như Ý dọn một cái ghế nhỏ cho Đổng Oánh Tuyết, đặt ghế bóng cây. “Chờ năm nay quả, chị với đại ca đưa Dương Trì qua ăn lựu.”
“Được, đến lúc đó bọn chị nhất định qua.” Đổng Oánh Tuyết , dạo một vòng quanh sân, hâm mộ : “Tiểu viện của em hoa rau, thích thật. Môi trường ở đây cũng . Nhìn mà chị cũng mua một căn ở đây, chỉ là cách chỗ chị xa quá, nếu chị cũng sắm một căn ở đây .”
“Em bạn cũng thích môi trường ở đây, cũng mua một căn ở đây hàng xóm với em. cũng ở Cục giáo d.ụ.c các chị, cách đây đúng là xa thật.”
“Em bạn ở Cục giáo d.ụ.c ? Cậu tên gì? Không chị quen .”
“Cậu tên La Tuệ Tuệ, ở phòng giáo d.ụ.c phổ thông. Là bạn học đại học của em, cũng là bạn nhất của em.”
“La Tuệ Tuệ , chị qua tên , nhưng gặp mặt.”
“Cậu việc giỏi lắm, báo cáo phòng các trình lên đều là .” Đổng Oánh Tuyết : “Hôm nào chị qua nhận mặt mới .”
Nhan Như Ý đạt mục đích, liền nhanh chóng dừng , lấy cho Đổng Oánh Tuyết một chai nước ga: “Đại tẩu uống nước.”
“Chị uống . Chỗ tài liệu ôn tập em xem . Chị đưa điện thoại bạn chị cho em. Cậu ở phòng tuyển sinh. Chị tình hình của em với . Sau gì rõ về chính sách, em cứ gọi thẳng cho . Cậu nhiệt tình lắm.” Đổng Oánh Tuyết đưa điện thoại cho nàng.
Nhan Như Ý: “Cảm ơn đại tẩu.”
“Thật chị cảm ơn em mới đúng. Thế Nguyên đều với chị cả . Bọn chị cũng nghiêm túc trao đổi, đạt ý kiến thống nhất. Chuyện quá khứ ai cũng nhắc , sống cho , nuôi Dương Trì khôn lớn.” Chuyện của bà và Dương Thế Nguyên, cũng thể ai đúng ai sai. Hơn nữa hai đều con , cũng thể cứ căng thẳng cả đời. Nghĩ thông là , hơn nữa Dương Thế Nguyên cũng là cần mẫn, cũng trách nhiệm. Cả đời chỉ vài chục năm, hà tất tự khổ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-bi-tu-hon-toi-len-doi-roi/chuong-344.html.]
Bà thật lòng, Nhan Như Ý thấy thật ngượng ngùng: “Là do em nên lưng chị với đại ca.”
“May mà em nghị luận, nếu , cả đời của bọn chị, sợ là cứ thế trôi qua. Thôi, chị cũng về đây. Có thời gian, em với Dật Bình qua nhà chị chơi nhé.”
“Đại tẩu khoan .” Đổng Oánh Tuyết dừng : “Sao ?”
“Rau trong sân, chị hái ít mang về , đỡ mua.” Đổng Oánh Tuyết đồng ý sảng khoái: “Được chứ, chị cũng ăn rau tươi như bao giờ.”
Nhan Như Ý hái rau cho bà, Đổng Oánh Tuyết cũng tự hái. Đậu que, dưa leo, mướp hương, cà tím, ớt cay… Một loáng hái một đống lớn. Đổng Oánh Tuyết thấy hái nhiều quá, vội ngăn : “Đủ đủ , cần hái nữa, nhiều quá ăn hết.”
Nhan Như Ý vạch giàn dưa lê, thấy còn hai quả, liền hái nốt: “Đây là giống dưa ông nội cho, ngon hơn ngoài chợ bán. Chị mang về cho Dương Trì ăn.”
“Đây là giống của ông nội trồng ? Năm ngoái chị ăn , giòn ngọt. Hôm nay Dương Trì lộc ăn .”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Nhan Như Ý tìm một cái bao tải, cho rau , cùng Đổng Oánh Tuyết buộc bao tải lên yên xe. Đổng Oánh Tuyết vỗ vỗ bao tải: “Thu hoạch thắng lợi trở về. Như Ý, chị về nhé, cần tiễn.” Nhan Như Ý vẫn tiễn bà tận cổng, bà đạp xe xa, nàng mới về lật xem đống tài liệu ôn tập Đổng Oánh Tuyết mang tới.
Trừ 《Chính trị》, 《Tiếng Anh》 là hai môn cơ sở, còn các sách chuyên ngành: 《Khảo cổ học thông luận》, 《Văn vật học》, 《Bảo tàng học》… Trí nhớ nàng , mấy môn cần học thuộc như 《Chính trị》, đối với nàng vẫn dễ dàng. Lúc học đại học, tiếng Anh của nàng cũng tệ, tuy nghiệp ít dùng, nhưng nền tảng vẫn còn, ôn chắc vấn đề. Nội dung chuyên ngành, nàng ở đại học cũng học qua , chỉ là độ khó tăng thêm một chút.
Đang xem, Tống Dật Bình tan về nhà. “Đại tẩu mang tài liệu ôn tập qua cho em ?”