Nhan Như Ý: “Dì Hoa, đậu que ăn nữa là già mất, chỗ cháu hái lát nữa dì mang về .”
“Nhà dì cũng nhiều lắm. Dì dạy cháu cách , cháu chần qua nước sôi, đem phơi khô, đó cất ở chỗ râm mát, thể để đến mùa đông cũng hỏng, gói bánh bao hầm thịt đều ngon.”
“Vậy cháu thử xem.”
“Dì qua đây là với cháu một chuyện, lúc nãy cháu qua, dì quên mất . Hôm qua đến tìm cháu với Đoàn trưởng Tống, dì hai đứa du lịch về. Anh liền để lời nhắn, bảo hai đứa về thì gọi điện cho , tên là Trần Phi Dũng, bảo Đoàn trưởng Tống điện thoại của .”
Tống Dật Bình thấy, từ trong phòng . Trần Phi Dũng hai họ Dương Thành du lịch, nếu chuyện gì quan trọng, hẳn sẽ tới. Nhan Như Ý liền chút lo lắng: “Không hai em chuyện gì đấy chứ?”
Tống Dật Bình: “Anh gọi điện cho .”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Tống Dật Bình bốt điện thoại gọi cho Trần Phi Dũng, là Trần Phi Dũng nhấc máy: “Các về khi nào thế?”
“Vừa về đến nhà. Dì Hoa bảo tìm với Như Ý.”
Trần Phi Dũng: “Ừ, chút việc. Nhà cũ nhà một bộ tủ, vợ thể là gỗ hoa lê. vốn định bảo tháo sửa kiểu mới, nhưng nghi là đồ cổ, dám động. thì mù tịt về khoản , nên nhờ chị dâu qua xem giúp.”
“Bọn về, Như Ý mệt , để mai .”
“Được, mai lái xe qua đón hai .”
“Không cần đón, mai bọn về khu nhà ở bên nhà máy , buổi chiều bọn tự qua.”
“Ok, 2 giờ chiều, ở nhà cũ đợi.”
Tống Dật Bình cúp máy, về nhà với Nhan Như Ý. Không hai nàng xảy chuyện gì, Nhan Như Ý mới thở phào nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-bi-tu-hon-toi-len-doi-roi/chuong-309.html.]
Nhan Như Ý mua quà cho cả hai bên gia đình, ngày hôm liền qua khu nhà ở của nhà máy . Trong sân ai, chỉ treo hai hàng tã lót, bay phấp phới trong gió. Diệp Hồng Trân đang ở trong bếp nấu cơm cho Lý Yến, thấy động tĩnh liền . “Mẹ đang nghĩ chắc hai đứa cũng sắp về .”
“Bọn con về từ chiều hôm qua ạ.” Nhan Như Ý lấy quà mua từng món một, táo tàu sấy, bánh ngọt đặc sản, bánh xốp…
Diệp Hồng Trân xót ruột: “Đi xa thế còn vác bao nhiêu đồ về gì, hai đứa cứ chơi vui là .”
“Toàn là đồ để lâu, sợ hỏng, cứ từ từ ăn.” Thấy cửa phòng Nhan Minh Đào đóng, nàng hỏi Diệp Hồng Trân: “Chị dâu hai ngủ ạ?”
“Chắc là ngủ .” Nhan Như Ý và chuyện ở bên ngoài, phòng Lý Yến vẫn động tĩnh, Nhan Như Ý liền .
“Thông Thông quấy ?”
Nhắc đến cháu gái nhỏ, Diệp Hồng Trân mặt mày hớn hở: “Không quấy, còn ngoan hơn Diệu Diệu lúc nhỏ, ăn ngủ , đầy tháng mà mặt mũi phúng phính như thổi .” Chỉ là Lý Yến vẻ thích con bé cho lắm. Cô cứ nghĩ sẽ sinh con trai, kết quả là con gái, hụt hẫng quá nên cũng ít hẳn. Bà còn gì, mà Lý Yến tự ghét bỏ.
Diệp Hồng Trân kéo Nhan Như Ý bếp, nhỏ: “Anh hai con ở xưởng đồ gỗ nữa, con chuyện ?”
“Anh hai với con . Sao ạ?”
“Nghe thím Lý con , mà thím cũng là em rể thím , cũng ở xưởng đồ gỗ.” Diệp Hồng Trân hiểu: “Công việc đang , cứ nhất quyết tư nhân?”
“Bây giờ riêng kiếm nhiều tiền mà . Mẹ cứ chờ xem, ngày hai con kiếm về cho cái danh ‘hộ vạn nguyên’ (nhà vạn tệ) cho xem.”
Diệp Hồng Trân nay vẫn quan niệm con cháu phúc của con cháu. Bà cũng chỉ hỏi thôi, định can thiệp nhiều. “Được, chờ hai con kiếm cho cái danh hộ vạn nguyên.”
Nhà tổ của Trần Phi Dũng cách khu nhà ở khá xa. Nhan Minh Đào buổi trưa về, tìm quán ăn nhỏ gần đó ăn tạm, chiều tiếp. Tống Dật Bình nhớ công việc ở đoàn bộ, nên đưa Nhan Như Ý đến nhà cũ của Trần Phi Dũng về đoàn bộ. Trần Phi Dũng liên tục đảm bảo với : “Chị dâu xong việc, sẽ lái xe đưa chị về tận cửa nhà.”