Đến chân núi Tống Dật Bình mới đ.á.n.h thức nàng dậy. Nếu vì bắt xe, phỏng chừng Tống Dật Bình cõng nàng về thẳng nhà khách. Nhan Như Ý từ lưng Tống Dật Bình tụt xuống, thấy đúng là vẻ gì mệt mỏi, mới ý thức rõ ràng, thể trạng của Đoàn trưởng Tống nhà nàng đúng là phi thường.
Trở nhà khách, Nhan Như Ý vật giường nhúc nhích. Tống Dật Bình cởi giày cho nàng, xoa bóp chân. Được xoa bóp quá thoải mái, Nhan Như Ý chút buồn ngủ. Tống Dật Bình đặt chân nàng xuống, với nàng: “Em ngủ , ngoài một lát.”
Nhan Như Ý mơ màng hỏi , Tống Dật Bình đường Hàm Tây. Nàng lẩm bẩm một câu, trở ngủ . Tống Dật Bình đắp chăn cẩn thận cho nàng, mở cửa ngoài.
Lúc trở về, trời tối, Nhan Như Ý cũng tỉnh, dậy bật đèn: “Anh ?” Nói xong nàng mới nhớ , Tống Dật Bình là đường Hàm Tây. “Anh đường Hàm Tây ? Không mai hẵng ?”
“Ừ, qua đó xem , đỡ mai đường vòng.” Vừa mất thời gian, mà thể trạng của cô nhóc nhà cũng chịu nổi.
Đoàn trưởng Tống nhà nàng đúng là quá chu đáo. Nhan Như Ý xuống giường, ôm cổ , hôn "chụt" một cái thật kêu.
Nhan Như Ý vốn tưởng ngủ một đêm, chân sẽ hồi phục. Ai ngờ đến sáng hôm , chân càng đau hơn, mỏi nhức, còn khó chịu hơn cả lúc chạy 800 mét thời học. nàng vẫn kiên trì bò dậy khỏi giường. Hôm qua Tống Dật Bình hẹn với một tài xế, bảo tài xế 6 giờ đến. Hai khỏi nhà khách, tài xế đợi sẵn ở . Hai lên xe, Tống Dật Bình với tài xế: “Bác tài, đến đường Hàm Tây.”
Tài xế: “Hai cô dạo chợ đồ cổ ?”
Tống Dật Bình: “Vâng, ở đó thể tìm đồ , nên đến xem thử.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-bi-tu-hon-toi-len-doi-roi/chuong-305.html.]
Tài xế bụng nhắc nhở hai : “Xem thì , nhưng nếu rành thì cố gắng đừng mua đồ ở đó. Đồ ở đó chín phần mười là giả. ông em tin, năm ngoái mua ở đó một pho tượng Phật bằng đồng, là đồ thời Đường. Sau cẩn thận rơi, đế vỡ, mới phát hiện chỉ lớp mỏng bên ngoài là đồng, bên trong tượng rỗng tuếch, là cát, hèn gì cầm nặng trĩu. Ông em tìm, nhận nữa.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Bác tài xế , lải nhải suốt đường đưa hai đến đường Hàm Tây. Bác tài đưa họ đến ngã tư đường Hàm Tây và đường Xuân Bình thì dừng . “Đi tiếp về phía xe nữa, hai cô xuống ở đây . Cứ theo con đường thẳng 200 mét nữa, thấy con hẻm, xuyên qua hẻm tiếp một đoạn là đến.”
Tống Dật Bình trả tiền xe, cảm ơn bác tài xế nhiệt tình, cùng Nhan Như Ý xuống xe.
Hôm qua Tống Dật Bình đến một , nên quen đường quen lối dẫn Nhan Như Ý hẻm. Cũng ít đang hẻm, phỏng chừng đều giống họ, đến chợ đồ cổ. Nghe giọng , bản địa, cũng nơi khác. Người nơi khác lẽ đều là du khách, chắc là danh nên đến thử vận may.
Trời mờ mờ sáng, càng càng đông. Ra khỏi hẻm là một con đường mấy bắt mắt, hai bên đường là sạp hàng, sạp nọ nối sạp , xem quy mô thì còn lớn hơn ở Kinh Thị. Loại chợ đồ cổ , vì phép hoạt động công khai, nên yên tĩnh, giống như các chợ khác, chỗ nào cũng tiếng rao bán.
Nhan Như Ý và Tống Dật Bình xem từng sạp, đúng như lời bác tài xế , chín phần mười là đồ giả. Nhan Như Ý còn tận mắt thấy một đàn ông trung niên, chủ sạp dụ dỗ, bỏ 20 đồng mua một cái “nghiên mực Trừng Nê”. Người đàn ông trung niên vui mặt, còn tưởng nhặt món hời lớn.
Tống Dật Bình liếc Nhan Như Ý, liền đoán sự tình, hỏi nhỏ nàng: “Người mua đồ giả đúng ?” Nhan Như Ý gật đầu.
Tống Dật Bình thấy đàn ông trung niên cầm nghiên mực , hỏi Nhan Như Ý: “Có cần qua nhắc một tiếng ?” Nhan Như Ý lắc đầu.
Quy tắc của nghề là , thật giả khó lường, hơn nữa tiền trao cháo múc, lừa cũng đành tự chịu. Người lừa ít, chủ yếu là do chủ sạp quá dẻo miệng, hơn nữa ai cũng tâm lý ham rẻ, cứ nghĩ mua là kiếm , ôm tâm lý đó, lừa mới lạ.