Con hẻm dài chừng 300 mét, khỏi hẻm là một con đường lớn sầm uất. Đối diện một nhà khách, tên là nhà khách Đông Đường Cái. Gã đàn ông băng qua đường, thẳng nhà khách. Tống Dật Bình và Nhan Như Ý cũng theo .
Chỗ quầy lễ tân chỉ một nhân viên phục vụ, hai liền qua đó. Người phục vụ đang mải đan áo len, đến, đầu cũng ngẩng: “Phòng hai 5 đồng, phòng đơn 3 đồng, phòng vệ sinh riêng 6 đồng. Cần giấy giới thiệu, nếu là vợ chồng thì giấy đăng ký kết hôn.”
Tống Dật Bình lấy chứng nhận sĩ quan của , với cô : “Người đàn ông lúc nãy ở phòng nào? Hắn thể là một tay buôn văn vật.”
Người phục vụ hoảng sợ. Người lúc nãy hỏi cô , cô vẫn còn ấn tượng, liền với Tống Dật Bình: “Anh đến tìm , tìm ở phòng 301.”
“Phòng 301 tổng cộng mấy ?”
Người phục vụ vội vàng lấy sổ đăng ký , tìm đến phòng 301: “Có hai .”
Nhan Như Ý thấy quầy lễ tân điện thoại, liền với phục vụ: “Cô điện thoại của Cục Công an ? Nếu thì mau gọi điện báo cảnh sát .”
Nhan Như Ý nhắc, phục vụ mới sực nhớ việc báo nguy, vội vàng tìm điện thoại của Cục Công an, đó : “Alo, Cục Công an ạ? ở nhà khách Đông Đường Cái, một đồng chí giải phóng quân nhà khách chúng bọn buôn văn vật, các mau đến đây một chuyến.”
Tống Dật Bình với Nhan Như Ý: “Em ở đây chờ, lên xem thử.”
Trong phòng vốn hai , cộng thêm , là ba . Tống Dật Bình chỉ một . Nếu đ.á.n.h , chính là Tống Dật Bình một chọi ba, hơn nữa cũng bọn họ mang hung khí .
Nhan Như Ý yên tâm, chỉ phục vụ: “Cô gọi cho Cục Công an , chúng cứ ở chờ, đợi cảnh sát đến .”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Người phục vụ xen : “Cảnh sát sẽ tới ngay.”
Tống Dật Bình: “Lỡ như bọn họ tách , hai chúng nhận .”
Nhan Như Ý hỏi phục vụ: “Hai ở phòng 301 lát nữa xuống, cô nhận ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-bi-tu-hon-toi-len-doi-roi/chuong-300.html.]
Người phục vụ cũng là thật sự dọa đến quên, đơn thuần rước phiền phức , lắc đầu: “ nhớ rõ mặt hai đó.”
Tống Dật Bình chút do dự, với Nhan Như Ý: “Em cứ ở đây, đừng cả, lên xem .”
Nhan Như Ý chút hối hận, lẽ nên với Tống Dật Bình trong túi đàn ông là đồ đồng. Tống Dật Bình là quân nhân, tinh thần trách nhiệm cao, một khi , sẽ bỏ mặc. Văn vật quý giá đến mấy cũng quan trọng bằng con .
Tống Dật Bình cũng nàng lo lắng, xoa đầu nàng: “Em yên tâm, sẽ tùy cơ ứng biến.”
Nhan Như Ý đành : “Vậy cẩn thận một chút, nếu thì về ngay.”
Tống Dật Bình gật đầu, lên lầu.
Anh lên đến lầu 3, tìm phòng 301. Đang định gõ cửa thì cửa đột nhiên mở từ bên trong.
Người bước chính là gã đàn ông con ch.ó vàng ngáng chân. Gã vẫn còn nhớ Tống Dật Bình, thấy , gã cảnh giác hỏi: “Đồng chí tìm ai?”
Tống Dật Bình giơ chứng nhận sĩ quan , hỏi gã: “Món đồ đồng trong túi xách của ban nãy ?”
Tim gã đàn ông đập "thịch" một cái, đó giả bộ mất kiên nhẫn: “Đồ đồng gì, đồng chí lầm ?” Gã đẩy Tống Dật Bình định bỏ , nhưng Tống Dật Bình chặn .
Qua cánh cửa đang mở, Tống Dật Bình thấy trong phòng còn hai gã đàn ông nữa. Hai gã và gã cửa rõ ràng cùng một hội. Thấy gã đàn ông ngoài cửa chặn , hai gã trong phòng cũng xông , hiển nhiên là e dè Tống Dật Bình là bộ đội, chủ động tay, mà đang tìm cơ hội tẩu thoát.
Tống Dật Bình thấy một trong hai gã ngó xuống cửa sổ, lẽ vì quá cao, gì để leo bám, nên gã dám nhảy, cứ liên tục để ý động tĩnh ngoài cửa, chắc là định tìm cơ hội xông .
Gã đàn ông ngoài cửa thấy tình hình , đột nhiên vung nắm đ.ấ.m đ.á.n.h về phía Tống Dật Bình. Tống Dật Bình né , gã đàn ông đ.ấ.m hụt. Tống Dật Bình vòng lưng gã, tóm lấy cánh tay vặn một cái, đè gã sấp xuống đất.