Mặt trời ngả về tây, hai cũng ăn no, liền chuẩn về nhà khách nghỉ ngơi. Ngày mai họ leo núi Lệ nổi tiếng. Núi Lệ tuy cao, nhưng cũng khá dốc, nghỉ ngơi cho , ngày mai mới sức leo lên đỉnh.
Hai chơi là ngẫu hứng, tính đó, nên về đường cũ. Thấy bên cạnh một con hẻm, Nhan Như Ý nhất thời hứng khởi, với Tống Dật Bình: “Chúng xuyên qua con hẻm xem, xem nó thông .”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Tống Dật Bình cũng , dù thời gian còn sớm. Nếu lạc đường, thì cùng lắm gọi taxi về nhà khách.
Nhan Như Ý kéo , hứng thú bừng bừng con hẻm. Con hẻm hẹp lắm, hai bên là từng hộ gia đình, chút giống đường Ngô Đồng. vì con hẻm sát phố Đông, những nhà đầu óc kinh doanh liền mở một cái cửa tường, bắt đầu ăn, đa là mở quán ăn. Bán là đặc sản ăn vặt của Dương Thành. Đi ngang qua cửa, mùi thơm xộc thẳng mũi. Nếu vì ăn quá no, Nhan Như Ý cảm thấy còn thể "" thêm hai bát nữa.
Hai chậm rãi dạo, đến cửa một quán ăn, từ bên trong vội vã một đàn ông, tay xách một cái túi. Từ phía chạy tới một con ch.ó vàng nhỏ, lúc đàn ông , con ch.ó vàng chạy ngang qua, đàn ông phòng , con ch.ó ngáng chân, ngã sấp mặt, cái túi tay văng , vặn văng đến mặt Nhan Như Ý và Tống Dật Bình.
Có thể là cái túi quá cũ, đồ bên trong quá lớn, cú ngã khóa kéo bung , túi mở một cái miệng, đồ vật bên trong liền lộ . Nhan Như Ý rõ, bên trong thế mà là một cái vò rượu bằng đồng, niên đại là năm 2107!
Người đàn ông ngã sấp mặt, mặt trầy da, vô cùng chật vật. Ông chủ quán ăn thấy động tĩnh, từ bên trong : “Sao ngã thế?”
Người đàn ông: “Bị ch.ó ngáng chân, con ch.ó đó nhà ông nuôi ?”
Ông chủ nào dám nhận: “Không nhà nuôi, cũng nhà ai nuôi, giờ thấy qua.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-bi-tu-hon-toi-len-doi-roi/chuong-299.html.]
Người đàn ông đành tự nhận xui xẻo, lầm bầm c.h.ử.i bới bò dậy từ mặt đất. Con ch.ó vàng sớm chạy xa, đ.á.n.h cũng . Người đàn ông tức giận "Phì" một bãi xuống đất.
Thấy Tống Dật Bình và Nhan Như Ý , gã còn lườm hai một cái, qua nhặt cái túi xách lên. Gã kéo khóa kéo , nhưng khóa kéo hỏng, kéo thế nào cũng lên, dứt khoát kéo nữa, xách túi bỏ .
Nhan Như Ý nhỏ với Tống Dật Bình: “Trong túi gã một món đồ đồng, em giống như là đồ thời Tần.”
Tống Dật Bình chút nghi ngờ phán đoán của Nhan Như Ý. Để thể tiếng chung với vợ, thời gian bổ sung ít kiến thức về văn vật, rằng đồ đồng đều là văn vật nhà nước bảo hộ cấp một, phép giao dịch cất giữ riêng. xem cử chỉ của đàn ông , cũng giống nhân viên công tác của đơn vị nghiên cứu nào. Rất khả năng là một tay buôn đồ đồng lậu, hơn nữa thể bây giờ đang giao dịch.
Hiện tại chỉ một gã, dễ dàng bắt . giao dịch với gã thì thể sẽ bắt . Hơn nữa nếu bây giờ bắt gã, lỡ gã là đang đường quyên góp cho Cục Di sản Văn hóa hoặc viện bảo tàng, c.ắ.n ngược một cái Tống Dật Bình hành hung vô tội, đến lúc đó Tống Dật Bình mà hết đường chối cãi. Bắt bắt tại trận, tình huống cần thiết bắt quả tang.
Tống Dật Bình vốn định để Nhan Như Ý ở , một theo. Nhan Như Ý ở bên cạnh, yên tâm. Liền dứt khoát cùng Nhan Như Ý theo, lát nữa tùy cơ ứng biến.
Tống Dật Bình cùng Nhan Như Ý một đường theo đuôi gã đàn ông.
Gã phỏng chừng là vội vã việc, cũng lưu ý hai bám theo . Cũng thể gã cảm thấy Tống Dật Bình và Nhan Như Ý chỉ là hai du khách bình thường, dù thấy đồ trong túi xách cũng sẽ nghĩ đó là văn vật, cho nên để hai lòng.
Đây là đầu tiên Nhan Như Ý chuyện theo dõi thế , khẩn trương đến tim đập "thình thịch".