Thập Niên : Bị Từ Hôn, Tôi Lên Đời Rồi - Chương 290

Cập nhật lúc: 2025-11-20 08:25:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tống Dật Bình hôn nàng một cái, cầm áo ngủ tắm. Trong bầu khí , cái gì cũng đều khiến nghĩ nhiều. Nhan Như Ý dứt khoát nữa, lật chăn chui ổ. Tưởng tượng đến chuyện sắp xảy , nàng chút khẩn trương, chút mong chờ mơ hồ.

 

Lúc Tống Dật Bình tắm xong trở về, thấy chính là một bức tranh như . Nhan Như Ý kéo chăn lên đến mũi, chỉ lộ hai con mắt to chớp chớp, thấy tới, cả liền trượt trong chăn, che kín cả đầu.

 

Tống Dật Bình : “Không ngột ngạt ?”

 

Nhan Như Ý bọc kín trong chăn, giọng ồm ồm: “Không ngột ngạt, em thích như .”

 

“Vậy , để thử xem.” Tống Dật Bình kéo chăn chui .

 

Trong chăn một trận cuộn trào, mới đầu Nhan Như Ý còn khúc khích, đó liền biến thành một loại âm thanh khác. Không thể , tay nghề mộc của Tống Dật Bình vẫn đạt chuẩn, cái khác, riêng cái giường cũng đủ chắc chắn, chịu giày vò.

 

 

Ngôi nhà cũ bốc cháy, ngọn lửa lan nhanh thể cứu vãn, dựa mưa to mới thể dập tắt. Mưa càng lúc càng lớn, tưới đẫm cả mặt đất.

 

 

Trước khi ngủ, Nhan Như Ý mơ mơ màng màng đột nhiên nhớ một chuyện, quyển sách "đánh " gia truyền , nàng để ở ? nàng thật sự quá mệt, giây còn nghĩ bò dậy tìm thử, giây ngủ mất.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Nàng vốn tưởng sẽ ngủ yên. Nàng lạ giường, chất lượng giấc ngủ cũng , nhưng tư thế ngủ , ngủ một mà một cái giường lớn cũng đủ cho nàng lăn lộn, chuyện lúc ngủ đầu hướng đông, hôm tỉnh dậy đầu hướng tây cũng thường xuyên xảy .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-bi-tu-hon-toi-len-doi-roi/chuong-290.html.]

Kết quả là một giấc đến hừng đông, lúc tỉnh dậy là 9 rưỡi sáng hôm . Cửa sổ kéo rèm, qua khe hở, ánh nắng le lói chiếu . Nàng sờ đồng hồ gối, 9 rưỡi sáng.

 

Trên giường chỉ một nàng, cũng Tống Dật Bình . May mà Tống Dật Bình ở đây, nếu , nàng bây giờ đang mảnh vải che , hổ bao. Nàng định dậy tìm bộ quần áo mặc , kết quả mới dậy, cửa liền mở, Tống Dật Bình xoa tay : “Tỉnh ?”

 

Trong đầu Nhan Như Ý tự chủ mà tua chuyện tối qua, mặt đỏ bừng, cả trượt trong chăn. Tống Dật Bình tới, kéo chăn khỏi mặt nàng, hôn nàng một cái: “Mới nấu cơm xong, tỉnh thì dậy ăn cơm .”

 

Nhan Như Ý: “Anh giúp em lấy bộ quần áo, nội y ở ngăn kéo đầu tiên .”

 

Tống Dật Bình lấy quần áo cho nàng, thấy đống quần áo đè một cái bọc vải xanh, bọc vải vuông vức, giống như một quyển sách. Anh thuận tay lấy , mở xem, đúng là một quyển sách, vẫn là sách đóng gáy chỉ, như sách cổ, nhưng tên sách.

 

“Đây là sách gì, để ở đây?”

 

Nhan Như Ý thấy, là quyển sách "đánh " gia truyền. Nàng nhớ , lúc mang quần áo từ nhà cũ sang nhà mới, nàng nhét quyển sách trong quần áo, bọc hết quần áo một cái túi. Hôm qua lúc dọn dẹp, nàng bỏ hết quần áo trong túi tủ.

 

Thấy Tống Dật Bình định lật xem, nàng hất chăn nhảy xuống giường, một tay giật lấy quyển sách: “Anh... xem.” Thấy ánh mắt Tống Dật Bình chút đúng, nàng cúi đầu , nàng còn đang trần trụi, hổ đến mức vội vàng chạy lên giường, kéo chăn che kín.

 

Tống Dật Bình rầu rĩ, đặt quần áo lên đầu giường cho nàng: “Anh ngoài đây, em mặc quần áo .” Nhan Như Ý ló đầu khỏi chăn, thấy Tống Dật Bình thật sự ngoài, lúc mới nhanh chóng mặc quần áo .

 

Nàng một vòng trong phòng, cũng nên cất quyển sách "đánh " ở , liền lật đệm giường lên, nhét xuống đệm, lúc mới ngoài.

 

Ra ngoài liền thấy, trong sân đang phơi ga giường, bay phấp phới trong gió. Tối qua ga giường bẩn, khi ngủ Tống Dật Bình cái sạch, cũng dậy từ lúc nào, thế mà giặt cả ga giường. Ngoài ga giường, bộ nội y nàng mặc hôm qua cũng giặt sạch phơi lên.

 

 

Loading...