Nhan Như Ý từ trong túi xách lấy chiếc nghiên mực Đoan Khê, đặt mặt ông nội Tống: “Ông ơi, đây là quà cháu tặng ông ạ.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Mắt ông nội Tống sáng lên, liếc mắt một cái nhận : “Đây là nghiên mực Đoan Khê ?”
Nhan Như Ý: “Dạ, là nghiên mực Đoan Khê, là cháu tìm ở một chợ đồ cổ.”
Cô dám là tìm ở chợ đồ cổ nào, may mà ông cụ cũng hỏi.
Ông cụ cầm nghiên mực lên quan sát một hồi: “Xem tạo hình và công nghệ mài giũa, giống như là thời kỳ Trung - Vãn Đường. Nghiên đá thời kỳ phần lớn đều hình móng guốc, kích thước cũng nhỏ , thiết kế chân nghiên so với thời kỳ đầu thì tương đối bằng phẳng.”
Nhan Như Ý: “Thiết kế đúng là thực dụng hơn. Thời kỳ đầu, chỗ chứa mực và đuôi nghiên chênh lệch quá lớn, tiện cho việc mài mực, đến thời Trung - Vãn Đường mới dần dần hạ thấp độ cao của chân nghiên.”
Cho nên giới nghiên cứu hiện đại cơ bản đều dựa đặc điểm để phán đoán niên đại của nghiên mực Đoan Khê.
…
Hai từ nghiên Đường đến nghiên Hấp, nghiên Thao, nghiên Trừng Nê, từ nghiên cổ đến sứ Minh và sứ Đường, sứ Tống…
Tống Dật Bình như sách trời, thấy hai chuyện càng lúc càng hăng say, đến nước cũng chẳng buồn uống một ngụm.
Vừa Chu Vận May bưng bánh bao hâm nóng tới, Tống Dật Bình để hai nghỉ ngơi một chút, liền nhắc ông cụ: “Ông ơi, bánh bao nóng ạ.”
Ông nội Tống: “Mày đừng ngắt lời.”
Ông tiện tay cầm một cái bánh bao, ăn hỏi Nhan Như Ý: “Trong bánh bao cho thêm củ cải , ăn thơm ghê… Vừa nãy đến nhỉ, đều tại cái thằng nhóc , ngắt lời một cái ông quên mất.”
“Ông đến sứ Tống ạ.”
“ , trong các loại sứ Tống, ông thích nhất là sứ men xanh Tống. Nghe Dật Bình , lò sứ cổ Triệu Gia Cương là nhờ cháu mới phát hiện , lúc đó ông tìm cháu chuyện , mà cái thằng nhóc cứ cho, bảo là đến lúc.”
…
Thường ngày, bữa cơm của ông nội Tống đều do một chị gái trong thôn đến giờ qua nấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-bi-tu-hon-toi-len-doi-roi/chuong-225.html.]
Ông nội Tống sinh hoạt quy luật, thường là 5 rưỡi chiều ăn cơm, ăn xong thì dạo một vòng trong thôn, đến 8 giờ tối là lên giường nghỉ ngơi.
Chị gái nấu cơm cũng họ Tống, Tống Dật Bình đều gọi là chị Tống.
Chị Tống thường ngày đều 4 rưỡi qua nấu cơm, hôm nay cũng đến đúng giờ.
Chị tính tình xởi lởi, thấy trong nhà khách, liền hỏi lớn ông nội Tống: “Ông cụ, nhà khách ạ? Thế hôm nay nấu cơm thế nào đây?”
Ông nội Tống thường ngày ăn uống đơn giản, cơ bản là một mặn một chay. Món mặn cũng là để ý đến Chu Vận May, thanh niên trai tráng, ăn chay thì cơ thể chịu nổi.
Tống Dật Bình đến nên chị Tống nhận , nhưng chị Nhan Như Ý, nghĩ là nhà khách, cũng khách ở ăn cơm , nên mới hỏi ông nội Tống một tiếng.
Ông nội Tống đồng hồ, 4 rưỡi.
Ông mải chuyện với Nhan Như Ý, quên cả dặn Chu Vận May một tiếng, bảo với chị Tống là ông giữ cháu dâu tương lai ở ăn cơm, bảo chị chuẩn thêm vài món.
Không tự kiểm điểm , ông sang mắng Tống Dật Bình : “Cái thằng nhóc , giờ cũng nhắc ông một tiếng.”
Tống Dật Bình: “……”
Mắng Tống Dật Bình xong, ông với chị Tống: “ mải chuyện quá, quên dặn chị . Hôm nay bạn gái Dật Bình tới, chị xem thêm mấy món ăn nhé.”
Tống Dật Bình với ông nội: “Trời tối muộn , cháu với Như Ý còn về thành phố, nên ở ăn tối ạ.”
Mùa đông trời tối sớm, ban đêm lái xe đúng là an , ông nội Tống đành giữ Tống Dật Bình và Nhan Như Ý ở .
“Khoan hẵng .”
Ông nội Tống xong, phòng ngủ cầm một cái bao lì xì đưa cho Nhan Như Ý: “Chuẩn sẵn lâu , mà mãi cơ hội đưa cho cháu.”
Ông cụ là tác phong quân nhân điển hình, việc chuyện dứt khoát thẳng thắn, thích khác e dè, lằng nhằng.
Nhan Như Ý liền từ chối, nhận lấy bao lì xì ngay: “Cháu cảm ơn ông ạ.”