Hai hộp còn để Diệp Hồng Trân và Nhan Quốc Cường uống.
Nhan Như Ý mua đều là sữa bột cao cấp, Diệp Hồng Trân và Nhan Quốc Cường nỡ uống, vốn định để dành cho Diệu Diệu, giờ dịp dùng, bảo Nhan Như Ý mang qua cho ông nội Tống.
Lại cầm thêm hai hũ tương sơn tra bà tự .
Vào đầu đông, ở nông thôn thường thành bán sơn tra, bà mua cả một sọt lớn, theo công thức học lỏm để nấu tương sơn tra. Nấu xong nếm thử, mùi vị cũng tệ, chua chua ngọt ngọt, phết lên màn thầu, ăn thêm cả hai cái màn thầu trắng.
Nghĩ lớn tuổi ăn uống , sơn tra khai vị, nên bà liền lấy hai hũ cho ông nội Tống.
Trời lạnh cũng dễ hỏng, cứ ăn từ từ cũng hết mùa đông.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Đây đều là tấm lòng của Diệp Hồng Trân, Tống Dật Bình cũng từ chối, xách hết đồ lên xe.
Lên xe, Tống Dật Bình hỏi Nhan Như Ý: “Em mang quà gì cho ông ?”
“Nghiên mực Đoan Khê.”
Tống Dật Bình gật gật đầu.
Thực căn bản nghiên mực Đoan Khê là cái gì.
Nhan Như Ý liếc xéo một cái: “Biết ngay là cũng hiểu mà.”
Tống Dật Bình cảm thấy thần sắc Nhan Như Ý lúc , đúng là chân truyền từ ông nội .
Cảm giác Nhan Như Ý mới là cháu gái ruột của ông cụ.
Ông nội Tống ở trong một thôn tên là Lưu Trang, về hành chính thì thuộc sự quản lý của trấn, cách nội thành hơn một trăm dặm đường.
Từ nội thành đến trấn đều là đường nhựa, qua khỏi trấn xuống tiếp thì là đường đất.
Đường cũng coi như bằng phẳng, nhưng nếu gặp trời mưa tuyết, thì liền biến thành đường bùn.
Lần Nhan Như Ý đến nhà Tống Dật Bình, vì tuyết rơi lớn, ông nội Tống kẹt ở nhà .
Nếu , hai thể gặp mặt.
Con đường , Tống Dật Bình qua nhiều , nhưng khác hẳn. Từ trấn đến Lưu Trang, đội thi công đang sửa đường, một nửa xong nền đường, một nửa bên cạnh bắt đầu trải nhựa.
Đường mới sửa chạy thẳng đến cổng thôn Lưu Trang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-bi-tu-hon-toi-len-doi-roi/chuong-223.html.]
Tống Dật Bình chỉ một cái sân nhỏ ở cổng thôn, với Nhan Như Ý: “Đó là nhà ông nội ở.”
Trời lạnh, trong thôn gần như thấy bóng .
Tống Dật Bình dừng xe sân nhỏ, mở cửa xe bước xuống.
Đây là một cái sân nhỏ điển hình ở nông thôn, ba gian nhà chính, hai gian nhà tây, hai gian nhà đông.
Trong sân đều san thành từng luống từng luống, chắc là dùng để trồng rau, giờ trời lạnh nên để .
Hai mới xuống xe, một từ nhà chính . Đó là cảnh vệ viên của ông cụ, thấy Tống Dật Bình, liền giơ tay chào theo kiểu quân đội: “Tống đoàn trưởng!”
Tống Dật Bình chào , hỏi: “Ông cụ nhà ?”
“Đi tìm ông Trương đ.á.n.h cờ ạ.”
Cảnh vệ viên định gọi ông nội Tống, Tống Dật Bình : “Để cho, mang đồ xe nhà .”
Ông Trương là bạn cờ của ông nội Tống, hai đều thích đ.á.n.h cờ, nhưng đều là cao thủ "cờ mờ", mà ai cũng tự tin một cách khó hiểu, cho rằng đ.á.n.h hơn đối phương. Lần nào chơi cờ cũng cãi ầm ĩ, còn suýt đ.á.n.h .
mặc kệ cãi hăng đến , ngày hôm đều hòa như cũ, rủ đ.á.n.h cờ tiếp.
Nhan Như ý buồn bã : “Anh phá hỏng hình tượng của ông trong lòng em .”
Tống Dật Bình: “Trước hình tượng của ông trong lòng em là thế nào?”
Nhan Như Ý nghĩ nghĩ: “Cao lớn, lạnh lùng, tỏa khí chất nghiêm nghị.”
Dù ông cụ cũng là từng kinh qua chiến trường.
Tống Dật Bình ấn tượng đầu tiên của Nhan Như Ý về : “Vậy còn ? Lần đầu tiên thấy , em ấn tượng gì về ?”
Tác giả chuyện :
Tống đoàn trưởng: “Vợ ơi, đầu em thấy , em cảm thấy thế nào?”
Nhan Như Ý: “Khiếp sợ!”
Tống đoàn trưởng: Cầu hỏi, tình huống như thế nào sẽ vợ yêu thấy thấy khiếp sợ.
Nhan Như Ý nghĩ đầu tiên thấy Tống Dật Bình, ngoài mấy chữ vàng gây sốc, chính là tại đến .