Mà tiền bán còn quyên góp hết.
Số đồ cổ tuy loại trân quý, nhưng cũng hàng thường, nếu đặt ở cửa hàng văn vật bán, ít nhất cũng bán bốn năm đồng.
Nếu đưa lên nhà đấu giá, e là giá sẽ còn cao hơn.
Vậy mà ông quyên là quyên.
Tiền Đông Thành: “Bố lúc còn trẻ, mong lớn nhất là công tác bảo hộ khảo cổ văn vật, đáng tiếc là tâm nguyện thành. Quyên tiền bán đấu giá cho Cục Văn vật, cũng coi như là thỏa mãn tâm nguyện lúc sinh thời của ông . Còn đồ giả , tiêu hủy hết , đỡ lưu lạc ngoài hại .”
Nhan Như Ý suy nghĩ một chút: “Cháu một đề nghị. Những món phỏng chế tuy là giả, nhưng tay nghề , là đ.á.n.h dấu ký hiệu lên , đưa đến cửa hàng mỹ nghệ, bán như hàng thủ công mỹ nghệ.”
Nhan Như Ý chỉ cảm thấy, đồ sứ như mà tiêu hủy hết thì quá đáng tiếc.
Không bằng bán như hàng mỹ nghệ, cũng là một khoản thu nhập.
Đánh dấu ký hiệu lên thì cũng lo tuồn thị trường đồ cổ nữa.
Tiền Đông Thành xong, mắt sáng lên: “Đề nghị của Nhan đồng chí . bạn ở cửa hàng mỹ nghệ, ngày mai sẽ bàn với , xem thể gửi bán ở cửa hàng mỹ nghệ .”
Tiền Đông Thành trả phí giám định cho Nhan Như Ý, nhưng cô nhận.
Nhan Như Ý: “Về tư bác là chiến hữu của bố Tống, cũng là trưởng bối của cháu. Về công, đồ cổ bác đưa nhà đấu giá, tiền thu cũng là quyên cho Cục Văn vật. Theo quy định, cháu cũng thể thu phí giám định của bác.”
Tiền Đông Thành sảng khoái : “Đã , liền đưa nữa. cảm ơn thì vẫn cảm ơn, mời hai vị một bữa cơm, hai vị tiện ?”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Ăn một bữa cơm thì gì bất tiện, Tống Dật Bình bên cũng vấn đề, Nhan Như Ý liền vui vẻ : “Vậy để chú Tiền khao ạ.”
Tống Dật Bình cô một cái.
Cô nhóc đúng là ranh ma, còn gọi đồng chí Tiền, giờ thành chú Tiền.
Cách xưng hô đổi, lập tức kéo gần quan hệ hai bên. Sau lỡ Tiền Đông Thành đổi ý, nỡ đưa đồ cổ cho Gia Lợi Đắc bán đấu giá, e là cũng ngại dám đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-bi-tu-hon-toi-len-doi-roi/chuong-221.html.]
Nhà đấu giá còn khai trương, cô kéo vật phẩm đấu giá về .
Ngày hôm , Nhan Như Ý chạy tới Cục Văn vật, báo cáo với Cục trưởng Lưu và Tưởng Đông Minh.
Quỹ đen của Cục Văn vật, hàng năm thu đủ chi, Cục trưởng Lưu vắt óc suy nghĩ cách kiếm tiền.
Nghe xong báo cáo của Nhan Như Ý, ông đến mắt híp cả .
Nhan Như Ý nhân cơ hội điều kiện với ông: “Cục trưởng, chờ lô đồ cổ bán tiền, nên duyệt cho chúng cháu một phần kinh phí ? Cháu cũng xin nhiều, một phần ba là ạ.”
Lúc Gia Lợi Đắc mới bắt đầu chuẩn thành lập, Cục trưởng Lưu chỉ duyệt cho cô 200 đồng.
Cô một đồng cũng bẻ đôi mà tiêu.
Sau thực sự chịu nổi, Cục trưởng Lưu duyệt thêm cho cô hai kinh phí công tác, đầu 200, thứ hai giảm một nửa, chỉ cho 100.
Phòng trù tằn tiện đến mức, Hạ Bằng Phi và Lương Thật thậm chí còn bàn là đêm lẻn cửa hàng văn vật, trộm đồ bên trong bán.
Cục trưởng Lưu cũng cảm thấy "vẽ bánh" nhiều, liền sảng khoái : “Được, chờ tiền bán đấu giá đồ cổ về, chủ, duyệt cho các một phần ba kinh phí.”
Nhan Như Ý cảm ơn Cục trưởng Lưu, thuận thế nịnh ông vài câu, đặt nền móng cho xin kinh phí .
Cục trưởng Lưu: “Tiểu Nhan, đại hội khen thưởng nhân viên công tác tiên tiến , Công đoàn thành phố để cô đại biểu nhân viên tiên tiến, lên đài phát biểu. thấy đây là cơ hội để cô thể hiện phong thái cá nhân, nên nhận lời cô . Có thời gian cô chuẩn bài phát biểu .”
Nhan Như Ý: “……”
Cô mà, Cục trưởng Lưu đột nhiên hào phóng thế, hóa là đang chờ cô ở đây.
Cô rút lời nịnh bợ !
Lời nịnh bợ rút , bài phát biểu vẫn .
Cô thích văn, càng thích bài phát biểu.