Hôm nay xảy nhiều chuyện bất ngờ, Nhan Như Ý suýt nữa thì quên mất Tiền Đông Thành.
Nhận điện thoại của ông mới nhớ , cô hẹn với , 5 giờ rưỡi gọi điện thoại.
Nhan Như Ý hỏi ông đang ở , Tiền Đông Thành ông đang ở nhà tại đường Ngô Đồng. Bởi vì đồ đạc nhiều, hy vọng Nhan Như Ý thể đến nhà ông một chuyến.
Nhan Như Ý ngờ ông ở đường Ngô Đồng.
Nhà mới của cô và Tống Dật Bình ở 68 đường Ngô Đồng, nhà Tiền Đông Thành ở 98.
Nhan Như Ý hẹn với ông , lát nữa sẽ qua ngay.
Tống Dật Bình: “Anh đưa em qua đó nhé.”
Tống Dật Bình đưa Nhan Như Ý đến 98 đường Ngô Đồng.
Tiền Đông Thành ở cửa chờ cô. Nhìn thấy Tống Dật Bình, ông cảm thấy quen mắt, kỹ một chút, chắc chắn lắm, hỏi: “Cậu là Tống Dật Bình?”
Tống Dật Bình: “Cháu là, còn ngài là?”
Tiền Đông Thành: “Chú và bố cháu là chiến hữu, vì thương nên chuyển ngành. Hồi cháu còn nhỏ chú gặp cháu , cháu lớn lên giống ông nội cháu. nhiều năm gặp, chú cũng dám nhận.”
Tiền Đông Thành ngờ hôm nay thể gặp con trai của chiến hữu cũ, liền nhiệt tình mời Tống Dật Bình nhà .
Tống Dật Bình vốn dĩ định đưa Nhan Như Ý đến nơi sẽ qua nhà mới tiếp tục đóng giường.
Bây giờ đ.â.m tiện rời ngay, liền cùng Nhan Như Ý nhà Tiền Đông Thành.
Trong nhà Tiền Đông Thành vắng vẻ, lạnh lẽo, là lâu ở.
Tiền Đông Thành dọn hai cái ghế dựa , tìm cái giẻ lau qua lớp bụi, mời Nhan Như Ý và Tống Dật Bình .
“ ở đây, nên chỗ chẳng gì cả. Nếu bất đắc dĩ, cũng ngại mời Nhan đồng chí đến đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-bi-tu-hon-toi-len-doi-roi/chuong-220.html.]
Nhan Như Ý: “Đồ cổ bác giám định ở ạ?”
“Đều để trong phòng trong.”
Tiền Đông Thành dẫn Nhan Như Ý phòng trong.
Trong phòng, sát tường kê một cái tủ màu đen mun, tủ chắc chắn, tổng cộng ba tầng, mỗi tầng đều khóa.
Tiền Đông Thành lấy chìa khóa mở hết các tầng tủ.
Ba tầng đều chứa đầy đồ sứ, cái lớn thì cao cỡ hai mét, cái nhỏ thì bằng bàn tay.
Tiền Đông Thành: “Không giấu gì cô, bố thích sưu tầm đồ cổ đồ sứ, nhưng ông rành về mảng . Tuy mua ít đồ cổ, nhưng rốt cuộc là thật giả, ai cũng , ông cũng cho hỏi đến. Tháng ông qua đời, thu dọn di vật mới phát hiện trong tủ là đồ sứ. Bản cũng là ngoại đạo, dốt đặc cán mai về mảng . Đã sớm nhờ Nhan đồng chí xem giúp, nhưng cơ hội. Hôm nay đến Cục Công an thủ tục khai t.ử cho bố , cũng thật khéo, gặp cô.”
Nhan Như Ý lướt qua một lượt, ba tầng tủ, hơn trăm món đồ sứ, đồ cổ thật tới một nửa, phần lớn đều là đồ giả.
Trong đồ cổ thật, cũng ít món là trân phẩm.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Chỉ một chiếc chén lá sen men gốm màu đinh hương đời Minh, bất kể là phẩm tướng nước men, cũng miễn cưỡng xem là trân phẩm.
Còn một cái bình hoa đào màu phấn thanh cũng là hàng thật, đáng tiếc miệng bình một vết nứt nhỏ.
Chơi đồ cổ sưu tầm là , chỉ một tỳ vết nhỏ đáng kể cũng giá trị giảm nhiều.
Nhan Như Ý tách riêng đồ thật và đồ giả giúp Tiền Đông Thành.
Tiền Đông Thành ngược thoáng, vui vẻ: “May mà ông cụ mất , chứ nếu để ông đồ cổ ông bỏ tiền đống mua, thế mà một nửa là giả, chắc tức ngất tại chỗ.”
Nhan Như Ý cầm một chiếc chén sứ trắng hoa văn rơi vỡ (lạc hoa lưu thủy) ngũ sắc giả lên, với Tiền Đông Thành: “Chiếc chén giả tinh vi, thể đ.á.n.h tráo thật giả, ngoại đạo đúng là khó phân biệt. Cũng khó trách cụ ông nhà bác lừa.”
Tiền Đông Thành với Nhan Như Ý: “Nhan đồng chí, cô hiện tại đang phụ trách công tác chuẩn thành lập nhà đấu giá. Chờ nhà đấu giá khánh thành, lô đồ cổ của bố để , đến lúc đó sẽ nhờ nhà đấu giá tiến hành bán đấu giá . Tiền bán đấu giá sẽ quyên bộ cho Cục Văn vật.”
Nhan Như Ý ngờ Tiền Đông Thành bán đấu giá đồ cổ .