Nhan Như Ý trồng hoa, nhưng cô thích ngắm hoa.
Hễ cái gì là cô đều thích.
Nhan Như Ý ghé ban công khung cảnh bên ngoài một lát, đang định phòng thì thấy Tống Mạn Lệ từ trong nhà , Phương Ngọc Như theo ở phía : “Đều đến giờ cơm , cô ăn cơm hãy ?”
Vừa mới mất toi một chiếc vòng phỉ thúy, Tống Mạn Lệ lúc đau lòng đến quặn gan, còn tâm trạng ở ăn cơm.
Hơn nữa Phương Ngọc Như cũng chỉ lời khách sáo, chứ thật lòng giữ bà ở ăn.
Bà khách khí với Phương Ngọc Như vài câu, liền lên xe rời .
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Nhan Như Ý nhỏ giọng : “Cô .”
Tống Dật Bình chẳng thèm để ý: “Bà thì , bên ngoài lạnh, nhà thôi.”
Lầu hai tổng cộng ba phòng, gian Tống Dật Bình ở lớn nhất, gian lớn nhất là gian đối diện, Tống Dật Bình đó là nhà kho, chuyên dùng để cất đồ cổ.
Tống Dật Bình kéo cô xem, Nhan Như Ý vội từ chối.
Một phòng đầy bảo bối, cô sợ mắt sẽ chói mù.
Hai liền phòng ngủ của Tống Dật Bình.
Phòng ngủ của Tống Dật Bình bài trí đơn giản, một cái giường, bàn học, ghế dựa, tủ quần áo.
Nổi bật nhất là kệ sách, chiếm trọn một mặt tường. Nhan Như Ý lướt qua, đều là sách về quân sự, cả trong và ngoài nước đều .
Còn ít sách lịch sử.
Không giống Nhan Như Ý, sách tạp, sách chuyên ngành cũng , tiểu thuyết cũng , còn trộm qua nhiều tiểu thuyết tình yêu.
Cô tiện tay rút một cuốn tiểu thuyết Liên Xô, với trình độ tiếng Nga hiện tại của , cũng chỉ thể hiểu tựa đề sách: 《 Chiến tranh chớp nhoáng của Liên Xô 》.
Trong phòng lò sưởi đốt đủ, khô, Nhan Như Ý l.i.ế.m liếm môi, cảm thấy đau, “Xì” một tiếng.
Tống Dật Bình nâng cằm cô lên: “Anh xem trầy da .”
Nhan Như Ý gạt tay , lườm một cái: “Đều tại đấy, em cứ bảo nhẹ chút nhẹ chút, .”
Trên tủ quần áo một tấm gương lớn, cô qua soi thử, trầy da thì chắc là , nhưng đỏ sưng, tinh mắt là hai hôn , mà còn kịch liệt.
E là nhất thời thể tan .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-bi-tu-hon-toi-len-doi-roi/chuong-213.html.]
Nhan Như Ý hổ bực bội: “Lát nữa em xuống nhà gặp thế nào đây.”
Tống Dật Bình đưa ý kiến vớ vẩn: “Anh xuống lầu rót ly nước ấm mang lên, lát nữa lỡ hỏi, thì là nước nóng quá, uống cẩn thận bỏng.”
Giấu đầu lòi đuôi, còn bằng giải thích.
Nhan Như Ý giơ tay đ.ấ.m cho một cái.
Tống Dật Bình rầu rĩ, ôm cô lòng, an ủi cô: “Em yên tâm, dù thấy cũng sẽ hỏi .”
Nhan Như Ý hậm hực : “Không nhắc chuyện nữa.”
Tống Dật Bình nhẹ nhàng c.ắ.n chiếc cổ trắng ngần của cô: “Được , dì Lưu nấu cơm xong , xuống ăn cơm thôi.”
Cơm là dì Lưu và Phương Ngọc Như cùng .
Phương Ngọc Như nấu cơm, bà cũng chỉ phụ việc lặt vặt.
Tay nghề dì Lưu cừ, bốn món mặn bốn món chay một món canh, bày đầy một bàn.
Ăn cơm xong, chơi thêm một lát, Nhan Như Ý về nhà.
Phương Ngọc Như lấy hai cái bao lì xì đưa cho Nhan Như Ý.
Nhan Như Ý thấy bao lì xì dày, đang đắn đo nên khách sáo một chút .
Tống Dật Bình cầm lấy hai bao lì xì , rằng nhét tay cô: “Cho em thì em cứ cầm.”
Nhan Như Ý đỏ mặt: “Cháu cảm ơn bác gái, cảm ơn bác trai.”
Phương Ngọc Như : “Có thời gian thì thường xuyên tới chơi nhé. Xem khi nào tiện, hai nhà chúng cùng ăn một bữa cơm.”
Nhan Như Ý xe, mở cửa sổ xe , tạm biệt Phương Ngọc Như và Tống Xả Thân, Tống Dật Bình mới lái xe .
Mãi đến khi lái xe khỏi cổng lớn khu nhà quân đội, Nhan Như Ý mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
Cô thật sự kìm tò mò, lấy hai bao lì xì Phương Ngọc Như đưa , mở đếm thử, mỗi bao đều là 2000, tổng cộng là 4000 đồng!
Nhan Như Ý lẩm bẩm: “Nhiều quá, là giúp em trả một cái .”
Tống Dật Bình: “Cứ cầm , đây là quà gặp mặt bố cho con dâu.”