Bà mà, Tiểu Tống là đắn, khi cưới sẽ chuyện gì quá trớn.
Bà bắt đầu tự hỏi quản nghiêm quá .
Giây tiếp theo, bà thấy đôi môi sưng đỏ của Nhan Như Ý, bao nhiêu suy nghĩ ban nãy liền bay biến. Thậm chí bà còn nghĩ, giờ giới nghiêm buổi tối của Như Ý đẩy lên sớm hơn nữa.
Nhan Như Ý cùng Dương Tư Nguyên đến Cảng Thành.
Hai tàu hỏa đến Thâm Thị , ở một đêm, hôm từ cảng Thâm Thị tàu qua.
Lúc đến Cảng Thành, là trưa ngày thứ ba.
Nhà họ Dương cử tài xế đến đón Dương Tư Nguyên và Nhan Như Ý.
Dương Tư Nguyên: “Ông nội gặp cô, ông chuẩn bữa tiệc đón tiếp ở nhà. Đồng chí Nhan tiện ghé qua dùng bữa cơm đạm bạc ?”
Nhan Như Ý đến Cảng Thành học tập, sắp xếp ở khách sạn Á Loan.
Khách sạn Á Loan cách nhà đấu giá Phú Sĩ Tỉ xa, cũng là sản nghiệp của nhà họ Dương.
Nếu Nhan Như Ý gặp ông nội Dương Tư Nguyên, sẽ đưa thẳng cô về khách sạn nghỉ ngơi.
Dương Tư Nguyên từng giới thiệu ông nội với Nhan Như Ý, ông cụ cũng là một nhà sưu tầm đồ cổ, đặc biệt thích sưu tầm đồ sứ. Cô liền thoải mái với Dương Tư Nguyên: “Vậy phiền .”
Dương Tư Nguyên ha hả: “Đồng chí Nhan khách sáo quá.”
Nhan Như Ý cứ nghĩ nhà giàu như nhà họ Dương, nơi ở chắc chắn lộng lẫy xa hoa. Ai ngờ lúc đến nơi, là một trang viên mang đậm nét cổ kính.
Ông cụ Dương ở cửa chờ họ.
Ông cụ 80 tuổi, tóc bạc trắng, nhưng tinh thần vẫn minh mẫn, giọng sang sảng: “Đồng chí Nhan, mong cô đến lâu . Mời nhà.”
Giọng của ông cũng là giọng Quảng Đông phổ thông y như Dương Tư Nguyên.
Nhan Như Ý nhà, thấy trong phòng còn một đàn ông trạc 40 tuổi, tóc hoa râm, đeo kính gọng vàng, thái độ vẻ ngạo mạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-bi-tu-hon-toi-len-doi-roi/chuong-206.html.]
Ông cụ Dương giới thiệu hai bên: “Đồng chí Nhan, vị là Lưu Jason, là chuyên gia về lĩnh vực thư họa cổ. Lưu sinh, vị là đồng chí Nhan mà với ông, Nhan Như Ý.”
Nhan Như Ý lễ phép chào hỏi Jason, nhưng Lưu Jason chỉ khẽ gật đầu.
Ông cụ Dương hứng khởi: “Lưu sinh, ông ông mới một bức chân tích của Trương Huyên . Vừa đồng chí Nhan cũng ở đây, mang chúng cùng thưởng lãm.”
Trương Huyên là họa sư cung đình thời Đường Khai Nguyên, nổi tiếng với việc vẽ các bức tranh về phụ nữ quý tộc, cảnh trong cung và cảnh chinh chiến. nguyên tác do chính tay ông vẽ lưu ít, cho đến nay, Nhan Như Ý mới chỉ thấy qua một bức.
Lúc ông Lưu Jason cũng một bức, cô tò mò, xem đó là bức nào.
Cô háo hức chờ Lưu Jason lấy tranh .
Ông cụ Dương lên tiếng, Jason đành miễn cưỡng lấy một cái ống đựng tranh, đeo găng tay , lấy tranh trải bàn .
Nhan Như Ý rõ hơn, bèn nhích gần bàn .
Jason thấy , liền cảnh cáo một cách khách khí: “Đồng chí Nhan, thể nhắc cô, bức họa là tác phẩm duy nhất còn lưu truyền của Trương Huyên. Lát nữa mong đồng chí Nhan đừng sờ mó lung tung, coi thường đồng chí Nhan, nhưng bức họa là vô giá, lỡ sờ hỏng, e là đồng chí Nhan đền nổi .”
Dương Tư Nguyên vui. Nhan Như Ý là khách mời đến, Lưu Jason nể mặt Nhan Như Ý, chính là mất mặt .
Anh đang định trách mắng vài câu thì thấy Nhan Như Ý mỉm : “Lưu , một bức đồ dỏm, vẫn đền nổi.”
Dương Tư Nguyên, và cả ông cụ Dương, đều sững sờ.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Sau giây lát im lặng, Lưu Jason nổi giận: “Đồng chí Nhan, cô chịu trách nhiệm về lời của !”
Nhan Như Ý: “Đương nhiên là chịu trách nhiệm. là chịu trách nhiệm .”
Dương Tư Nguyên nhỏ giọng hỏi Nhan Như Ý: “Sao cô là đồ dỏm?”
Lưu Jason mới mở tranh một góc, Nhan Như Ý còn thấy cảnh, kết luận đây là đồ dỏm.
Đừng Lưu Jason, ngay cả cũng nghi ngờ Nhan Như Ý bừa.
Nhan Như Ý: “Bởi vì bức gốc đang ở nhà bạn trai . Cách đây lâu mới xem xong.”