Hạ Bằng Phi với cô: “Anh bảo là Tống đoàn trưởng kêu đến.”
Nhan Như Ý chào Tào Thắng Đức, cùng Hạ Bằng Phi về văn phòng.
Bên lề đường cạnh văn phòng đang đậu một chiếc xe tải Đông Phong lớn. Hạ Bằng Phi với cô: “Là tài xế lái xe đến đấy.”
Người tài xế đang cạnh chiếc Đông Phong. Nhan Như Ý qua, Trình Siêu, cô quen.
Người tài xế thấy Hạ Bằng Phi đến, bên cạnh còn một nữ đồng chí, đoán chừng đây chính là bạn gái của Tống đoàn trưởng, liền tiến tới đón: “Là đồng chí Nhan ? ở xưởng gỗ, Tống đoàn trưởng bảo mang vật liệu gỗ đến, là cứ đến tìm đồng chí Nhan.”
Hạ Bằng Phi thắc mắc: “Ban trù của chúng định đóng đồ nội thất văn phòng ?”
Anh nghĩ bụng chắc là , ban trù nghèo kiết xác, lấy tiền mà đóng nội thất.
Vả , dù đóng đồ thật, cũng thể nào là Tống đoàn trưởng cho mang gỗ đến.
Nhan Như Ý đoán gỗ dùng để gì, mặt ửng hồng, cô với Hạ Bằng Phi: “Không của ban trù , là dùng riêng.”
Hạ Bằng Phi ý nên hỏi thêm.
Nhan Như Ý với Hạ Bằng Phi một tiếng, dẫn tài xế đến đường Ngô Đồng, mở cổng sân.
Gỗ xẻ sẵn, tài xế cũng cần Nhan Như Ý giúp, một vác hết gỗ sân xếp gọn gàng.
Dỡ gỗ xong, còn lấy từ xe xuống một tấm bạt dầu, che gỗ , lấy gạch chèn bốn góc cẩn thận mới rời .
Tống Dật Bình tan qua, mang theo cả cưa tay, bào, đục, búa, giấy nhám. Có thứ là nhà sẵn , thứ là mới mua. Trông dáng chuẩn một trận trò.
Nhan Như Ý: “Anh thật sự định tự ?”
Tống Dật Bình tưởng Nhan Như Ý yên tâm tay nghề của , liền : “Anh thích thủ công từ nhỏ. Tuy món đồ nào lớn, nhưng quy trình chắc cũng tương tự. Đợi xong em thử xem, đảm bảo em lăn lộn thế nào cũng long .”
Tống Dật Bình câu ý gì khác, chỉ là chứng minh với Nhan Như Ý rằng tay nghề của đáng tin cậy, Nhan Như Ý cần lo cái giường , lên là sập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-bi-tu-hon-toi-len-doi-roi/chuong-200.html.]
Nhan Như Ý hiểu lệch .
Cũng là vì Tống Dật Bình, để tiện việc, cởi áo khoác ngoài.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Đã tháng Mười một, Nhan Như Ý mặc cả áo lót thu đông, mà chỉ mặc mỗi cái áo may ô màu lính, để lộ vòng eo săn chắc.
Nhan Như Ý bất giác nhớ đến lời dặn, mặt tiền đồ mà đỏ ửng lên.
Tuy Tống đoàn trưởng ngày thường trêu chọc , nhưng cũng chỉ đùa bằng lời , hai họ bây giờ nhiều nhất cũng chỉ nắm tay, hôn môi.
Những hành động khác hơn, một cũng từng .
lời của vẫn ảnh hưởng đến cô. Cô dám thẳng đống gỗ, cũng ngại dám chằm chằm vòng eo của Tống Dật Bình, nhưng thể . Ánh mắt cứ mơ màng đảo qua giữa đống gỗ và Tống Dật Bình.
Cứ nữa, cô cảm thấy khi chảy cả m.á.u mũi mất, liền vội lảng sang chuyện khác: “Hôm nay Cục trưởng Lưu tìm em chuyện, sắp xếp em đến Cảng Thành học tập một thời gian.”
Việc thành lập nhà đấu giá kinh nghiệm sẵn để tham khảo.
Nhan Như Ý, phụ trách chính, cũng chỉ là hiểu nửa vời, kiến thức liên quan đều là xem từ sách vở, chẳng khác nào mò đá qua sông.
Dương Tư Nguyên liền đề nghị, cử đến nhà đấu giá ở Cảng Thành học tập, xem họ vận hành thế nào.
Nếu thu xếp , tập đoàn Dương thị sẽ , sắp xếp đến học tập tại Phú Sĩ Tỉ (Sotheby's), nhà đấu giá lớn nhất Cảng Thành.
Cục trưởng Lưu trao đổi với lãnh đạo cấp và chấp nhận đề nghị của Dương Tư Nguyên.
Nhan Như Ý là Phó chủ nhiệm ban trù .
Nói là phó, nhưng thực chất công việc đều là của chủ nhiệm. Vị trí , ngoài cô thì còn ai thích hợp hơn.
Cục trưởng Lưu tìm cô chuyện khi tan . Hết giờ, cô vốn định báo ngay cho Tống Dật Bình, nhưng thấy thì quên mất.
là sắc mờ mắt.