Dương Tư Nguyên quen Nhan Như Ý. Nghe cô hỏi, đoán cô gái trẻ trung mặt hẳn là chuyên gia Nhan mà Vu Hiền giới thiệu, mắt lập tức sáng lên: “Là . Cô là đồng chí Nhan Như Ý đúng ? Bác Hà (Vu Hiền) cô còn trẻ, nhưng ngờ cô trẻ như . Gặp cô mới , câu ‘núi cao còn núi cao hơn’ sai chút nào.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Tiếng Phổ thông của chuẩn lắm, giọng Hồng Kông đặc sệt. Nhan Như Ý đoán mò mới hiểu đang gì.
Nghe mệt quá.
Nàng còn vội hẹn hò với bạn trai, liền thẳng vấn đề: “Anh Dương, pho tượng Tam Thái ở ?”
“À , để ở trong quán . Cô Nhan, mời cô .”
Dương Tư Nguyên lịch sự động tác “mời ”.
Nhan Như Ý thầm nghĩ, cứ để tùy tiện trong quán thế, sợ mất .
Vào đến quán , cô mới tại Dương Tư Nguyên sợ mất.
Trong quán còn một đàn ông nữa, trong lòng đang ôm khư khư một vật, bọc bằng vải nhung kín mít. Dương Tư Nguyên bước , đàn ông đó lập tức lưng .
Nhan Như Ý: “?”
Đây là mời cả vệ sĩ ?
Có thể mời cả vệ sĩ, chứng tỏ nhà giàu thì cũng quý. Có tiền!
Ra tay chắc cũng hào phóng lắm đây.
Nhan Như Ý lập tức tràn trề mong đợi.
Dương Tư Nguyên hiệu cho vệ sĩ đặt vật trong tay lên bàn , đó mở lớp vải nhung .
Đó là một pho tượng ngựa Tam Thái, cao 70cm, dài 80cm. Đầu ngựa nghiêng về bên trái, hai tai vểnh lên, mắt trợn trừng, miệng há , bốn chân vững chãi một tấm bảng vuông.
Pho tượng ngựa chủ yếu là men trắng, bờm ngựa màu nâu, dây hàm thiếc và yên cương thì xen kẽ màu xanh lục và nâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-bi-tu-hon-toi-len-doi-roi/chuong-153.html.]
Màu sắc phong phú, tươi sáng, tỷ lệ cân đối, sống động như thật.
Cảm giác như giây tiếp theo, con ngựa sẽ hí vang phi nước đại mất.
Chỉ là ở cẳng chân , gần chỗ móng ngựa một lỗ thủng nhỏ.
Yên cương cũng vài vết mòn nhỏ.
Chính vì mấy khuyết điểm nhỏ mà Dương Tư Nguyên chắc là thật giả. Anh sợ đây là đồ cố ý cũ, cho nên mới tìm Nhan Như Ý xem giúp.
Nhan Như Ý: “Anh Dương, dựa tạo hình, màu men và đồ trang sức của pho tượng ngựa , đây hẳn là tác phẩm thời Cao Tông, là hàng thật.”
Vương triều nhà Đường huyết thống của dân du mục, họ thích ngựa và cũng tôn sùng ngựa. Cho nên trong các lăng mộ quý tộc thời Đường, đồ tùy táng nhiều nhất chính là ngựa Tam Thái.
Thời Đường Cao Tông, quốc lực nhà Đường ngày càng cường thịnh, thói xa hoa lãng phí cũng thịnh hành.
Ngựa Tam Thái cũng ngoại lệ. Bất kể là màu men của bản con ngựa, đồ trang sức nó, đều vô cùng đậm đà, rực rỡ.
Nói một cách dân dã, chính là thế nào cho bắt mắt nhất thì .
mà, loại tạo hình sinh động, màu men đẽ như pho tượng thì cũng nhiều.
Tuy móng ngựa một lỗ thủng nhỏ, yên cương cũng mòn, nhưng ảnh hưởng đến giá trị, vẫn thể xem là một tuyệt tác.
Dương Tư Nguyên kích động: “Cô Nhan, thật sự cảm ơn cô. Không giấu gì cô, khi gặp cô, lòng cứ thấp thỏm yên, sợ pho tượng Tam Thái mà mất bao công sức mới tìm là đồ giả. Nghe cô , yên tâm . Cuối tuần là đại thọ 80 của ông nội . Ông nội cả đời thích nhất là ngựa Tam Thái. Vào ngày đại thọ 80 mà nhận món quà , ông nhất định sẽ vui.”
Nói xong, bảo vệ sĩ mở cặp da, rút một xấp Đại đoàn kết (tiền 10 đồng) đặt mặt Nhan Như Ý: “Cô Nhan, đây là chút lòng thành của , mong cô vui lòng nhận cho.”
Nhan Như Ý chút khách khí, nhận luôn.
Không gì ngượng, là tiền đáng nhận, cứ thoải mái mà cầm.
Điều càng Dương Tư Nguyên thiện cảm hơn. Anh rút từ trong ví một tấm danh , hai tay đưa cho Nhan Như Ý: “Cô Nhan, đây là địa chỉ và điện thoại của ở Thâm Quyến. Sau nếu dịp đến Thâm Quyến, nhất định gọi cho , để tròn đạo chủ nhà.”