Đây đều là bảo bối vô giá, món nào cũng còn nguyên vẹn, lỡ va vỡ cái nào, cô xót c.h.ế.t .
Tống Dật Bình cất, chỉ cô chăm chú, rõ ràng là đang đợi cô trả lời câu hỏi hôm qua của .
Nhan Như Ý : “Hay là… hỏi nữa ?”
Tống Dật Bình nghiêm túc cô: “Đồng chí Tiểu Nhan, em thể chấp nhận sự theo đuổi của , qua tìm hiểu, tiến tới hôn nhân với ?”
Nhan Như Ý: “Thử xem cũng là thể… Anh cho em suy nghĩ thêm một tiếng nữa.”
Nói xong cảm thấy một tiếng thì lâu quá, cô vội sửa : “10 phút thôi.”
Tống Dật Bình , dịu dàng : “Được.”
“Anh mau cất đống đồ cổ , còn cả cuốn sổ tiết kiệm nữa, cất kỹ .”
Tống Dật Bình bọc mấy món đồ cổ, cho túi du lịch, đặt cả túi lẫn sổ tiết kiệm mặt Nhan Như Ý: “Đồ tặng , gì chuyện lấy .”
Mặt Nhan Như Ý ửng hồng: “Bây giờ em thể nhận . Anh cứ giữ hộ em, chờ kết hôn hẵng đưa cho em.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Nếu cô mà thật sự mang đống đồ về nhà, với cô đây là đồ cổ vô giá, chắc cô sợ đến mất ngủ cả đêm.
Còn nếu thật với , khi cô tiện tay lấy cái đĩa triền chi liên đựng dưa cải xào cũng nên.
Tống Dật Bình nghĩ nghĩ: “Cũng . Vậy giữ hộ em .”
Anh cất sổ tiết kiệm , đồng hồ, nhắc Nhan Như Ý: “Hết giờ , đồng chí Tiểu Nhan suy nghĩ thế nào ?”
Nhan Như Ý e thẹn: “Suy nghĩ xong . Chúng thể qua tìm hiểu. mà yêu cầu của em đối với đối tượng nghiêm khắc đấy, em còn tiếp tục khảo sát.”
Tống Dật Bình nghiêm túc: “Được. Anh sẽ nỗ lực học tập để một bạn trai đủ tiêu chuẩn, và sẽ một chồng đủ tiêu chuẩn.”
Mặt Nhan Như Ý đỏ lên: “Trời ơi, bát tự còn nét nào, cứ đến chuyện kết hôn thế.”
“Được , chuyện kết hôn nữa. Vậy bây giờ, đồng chí Tiểu Nhan, hôm nay chúng thể hẹn hò ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-bi-tu-hon-toi-len-doi-roi/chuong-140.html.]
Nhan Như Ý liếc cái túi du lịch đựng đầy đồ cổ. Tống Dật Bình lập tức hiểu ý: “Anh lái xe đến đây. Lát nữa để đồ xe, ảnh hưởng đến buổi hẹn hò của chúng .”
Nhan Như Ý lập tức tưởng tượng cảnh cửa kính xe đập vỡ, đống đồ cổ vô giá trộm sạch còn một món. Cô sợ đến rùng , kiên quyết đồng ý: “Không , để xe an . Anh vẫn là nên mang về nhà cất .”
Cô bạn gái mới lò lo lắng đồ cổ trộm, bắt mang về nhà cất . Tống Dật Bình đương nhiên là răm rắp theo: “Vậy em cùng nhé, về cất đồ xong, chúng hẹn hò.”
Nhan Như Ý ngượng ngùng: “Bây giờ mà đến nhà , sớm quá .”
“Lúc ngoài, bố đều nhà.”
Đây là vấn đề nguyên tắc. Nhan Như Ý kiên quyết từ chối: “Thế cũng .”
Tống Dật Bình nghĩ nghĩ: “Vậy thả em ở cổng khu tập thể quân khu, em ở cổng chờ nhé?”
Nhan Như Ý thấy thế cũng , cô vung tay: “Chuẩn!”
Trà nguội, hai uống xong rời khỏi lâu.
Tống Dật Bình lái xe về khu tập thể quân khu. Nhan Như Ý ở ghế phụ, ôm khư khư cái túi du lịch đựng đồ cổ, miệng ngừng nhắc Tống Dật Bình: “Tống đoàn trưởng, lái chậm một chút.”
Tống Dật Bình: “Gọi là Dật Bình.”
Hai đều bắt đầu hẹn hò , mà cứ gọi Tống đoàn trưởng thì xa cách quá.
Nhan Như Ý ngượng ngùng sửa cách xưng hô: “Dật Bình, lái chậm một chút.”
Cô cảm thấy nhất định tính sổ chuyện hôm qua: “Tối qua, đằng hổ đuổi , mà chạy nhanh thế?”
Tống Dật Bình kiên nhẫn giải thích: “Đồ cổ đều khóa trong kho, nhất thời nhớ chìa khóa để , nên vội về tìm, còn sắp xếp hết đống đồ cổ cho túi nữa.”
Anh xin Nhan Như Ý, lúc đó vội về quá, rõ ràng với cô.
Nhan Như Ý rộng lượng: “Tha cho đấy.”
Rất nhanh đến khu tập thể quân khu. Người gác cổng thấy là Tống Dật Bình, cần kiểm tra giấy tờ mà cho thẳng.