Thập Niên : Bị Từ Hôn, Tôi Lên Đời Rồi - Chương 139

Cập nhật lúc: 2025-11-20 03:29:04
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lẩm bẩm thì lẩm bẩm, nhưng đến giờ cô vẫn .

 

Trà Duyệt cách khu tập thể xa, cô cũng thèm đạp xe, cứ đủng đỉnh bộ tới.

 

Lúc cô đến, Tống Dật Bình chờ sẵn ở cửa lâu.

 

Trên tay còn xách một cái túi du lịch, trông vẻ nặng.

 

Đây là sắp công tác xa ?

 

Tống Dật Bình thấy cô đến, mặt nở một nụ : “Vào trong .”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Nhan Như Ý trong lòng vẫn còn dỗi, giọng công tư phân minh: “Thôi khỏi, cứ đưa ở đây cho em là .”

 

“Anh thứ đưa em.”

 

“Không thể đưa ở đây ?”

 

Tống Dật Bình thành khẩn: “Không tiện lắm.”

 

Nhan Như Ý khơi dậy trí tò mò, đành theo Tống Dật Bình lâu.

 

Tống Dật Bình đặt sẵn phòng ở lầu hai, dẫn Nhan Như Ý thẳng lên phòng.

 

Nhân viên phục vụ bưng lên, là loại hoa nhài Nhan Như Ý thích nhất, cả căn phòng thơm nức mùi hoa nhài.

 

Chắc chắn là Tống Dật Bình dặn .

 

Nể tình còn nhớ sở thích của , Nhan Như Ý cảm thấy thể tạm thời tha thứ cho một chút.

 

Nhân viên phục vụ rời , Tống Dật Bình đóng cửa , đó mở túi du lịch , lôi từng món từng món đồ ngoài.

 

Các món đồ đều bọc trong vải nhung đen, hình thù khác , là cái gì.

 

Chờ lấy hết đồ , Tống Dật Bình lượt mở từng lớp vải nhung .

 

Chén Ô Kim thời Tống, hũ sứ men xanh hoa mai, đĩa hoa văn triền chi liên thời Minh, ấm t.ử sa vuông mạ vàng, ly Đấu Thái ẩn sĩ, bộ cụ Ô Kim…

 

Lớn lớn bé bé bày nửa cái bàn.

 

Tùy tiện xách một món cũng là vô giá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-bi-tu-hon-toi-len-doi-roi/chuong-139.html.]

 

Mắt Nhan Như Ý như hoa lên.

 

Hôm qua cô còn khoe khoang với Tống Dật Bình, bảo họ thu ở buổi giám bảo một bộ cụ Ô Kim đầu thời Thanh, rằng bộ đó quý hiếm thế nào.

 

Không ngờ, bộ cụ mà hôm qua họ thu , đặt bộ Ô Kim mà Tống Dật Bình mang đến đây, đến tư cách đàn em cũng .

 

Mắt Nhan Như Ý trợn tròn.

 

Tống Dật Bình: “Trong nhà vẫn còn, mấy món to quá, mang nổi.”

 

Anh lấy một cuốn sổ nhỏ, đẩy đến mặt Nhan Như Ý: “Đây là sổ tiết kiệm của . Hiện tại lương một tháng của là 260 đồng, cộng thêm các khoản trợ cấp khác, một tháng chắc 300. Quần áo, đồ dùng hàng ngày của đều do bộ đội phát, bản cũng tiêu gì mấy. Lương hàng tháng đều gửi hết sổ tiết kiệm . Tối qua tính , tổng cộng là ba vạn năm nghìn tám trăm đồng.”

 

Anh ho khan một tiếng, chút ngượng ngùng: “Tiền lương của tiết kiệm nhiều thế , phần dôi là tiền mừng tuổi ông nội cho.”

 

Anh 26 tuổi mà ông nội vẫn năm nào cũng cho tiền mừng tuổi.

 

Anh nhận, ông cụ vui, đành nhận. Anh cũng chẳng chỗ tiêu tiền, nên gửi hết tiết kiệm.

 

Hôm qua Nhan Như Ý cô thích tiêu tiền, xong thực vui.

 

Anh thích tiêu tiền. Ăn mặc, đồ dùng, bộ đội lo hết. Bố cũng cần tiền của . Những khoản khác cũng chẳng chỗ tiêu, tiền tiêu vặt hàng tháng, nhiều nhất cũng chỉ vài đồng.

 

Có khi cả tháng tiêu một xu.

 

trong nhà dù cũng một thích tiêu tiền, tiêu tiền. Chứ nếu , kiếm tiền về chỉ để cất tiêu, thì cũng chỉ là một đống giấy lộn.

 

Xét từ góc độ , và Nhan Như Ý hợp , thể bổ sung cho .

 

Miệng Nhan Như Ý há to đến mức thể nuốt một quả trứng ngỗng, một lúc lâu mới hồn.

 

Hôm qua cô với Tống Dật Bình cô thích đồ cổ, hôm nay Tống Dật Bình liền mang đồ cổ đến cho cô.

 

cô thích tiêu tiền, Tống Dật Bình liền đưa sổ tiết kiệm cho cô.

 

Ba vạn năm nghìn tám trăm đồng, cứ thế đưa cho cô!

 

Còn cả đống đồ cổ nữa, là tùy tiện xách một món cũng là vô giá ? Cứ thế nghênh ngang mang đến cho cô!

 

Cô tự luyến nghĩ, nếu cô mà thích trời, Tống Dật Bình cũng sẽ tìm cách hái xuống cho cô .

 

bây giờ là lúc nghĩ đến chuyện , cô vội vàng dùng vải nhung bọc đống đồ cổ : “Anh mau cất hết mấy thứ hẵng chuyện khác.”

Loading...