Từ đầu thôn đến trụ sở ủy ban, gần như xuyên qua cả thôn.
lúc đang giờ cơm, ít dân thôn đang xổm ở cửa ăn cơm. Thấy Tưởng Đông Minh và nhóm của ông, một bà thím hỏi Lưu Toàn Quý: “Trưởng thôn, đây là các chuyên gia từ thành phố xuống đấy ?”
Lưu Toàn Quý: “Phải. Hôm nay, ngày mai họ đều ở ủy ban thôn. Nhà ai mà đồ cổ, nhờ chuyên gia xem hộ đáng giá bao nhiêu, thì cứ mang qua ủy ban. Nếu đúng là đồ , chuyên gia sẽ thu mua tại chỗ, trả tiền tươi.”
Bà thím: “Nhà chúng ba đời bần nông, gì thứ đồ đáng tiền đó.”
Một bà thím khác xen : “Nhà Lưu Vĩnh Minh đấy. Nhà nó là địa chủ lớn, hồi đ.á.n.h giặc, nhà nó còn giấu bạc trắng trong tường, nhiều lắm.”
“Bà thôi . Thằng Lưu Vĩnh Minh nhà nó nghiện cờ bạc, tí gia sản tổ tiên để sớm nó phá sạch . Nhà bọn họ giờ nghèo rớt mồng tơi, thằng Vĩnh Minh đến vợ còn cưới nổi. Nếu mà còn bạc trắng, nó sớm cạy nhà tìm .”
Lưu Toàn Quý giới thiệu cho Tưởng Đông Minh về nhà Lưu Vĩnh Minh: “Nhà ông đúng là đại địa chủ thật. Ông ngày từng công cho nhà ông , cũng từng nhà ông . ông kể, trong phòng khách nhà ông một cái kệ gỗ, bên bày nhiều bình sứ lớn, cao đến nửa . Về bố thằng Vĩnh Minh nghiện t.h.u.ố.c phiện, còn cờ bạc, hút đánh, nên gia sản tiêu tán hết. Hồi mới giải phóng còn xếp diện bần nông. Nếu bố Vĩnh Minh nghiện ngập cờ bạc, thì truyền đến bây giờ, chắc cũng còn ít đồ cổ.”
“Ngoài nhà Lưu Vĩnh Minh , các nhà khác đều là nông dân bình thường, đời đời ai quan to. mà cũng mấy từng buôn bán giang hồ, cũng là chuyện từ giải phóng . À, mà cách đây tám dặm cái doanh trại, giải phóng đào một ngôi mộ lớn. Hồi đó binh hoang mã loạn, chẳng ai quản, đồ đạc bên trong đều dân thôn họ đào hết. đoán dân thôn họ chắc còn giấu nhiều đồ lắm.”
Lưu Toàn Quý dẫn họ đến trụ sở ủy ban thôn.
Lúc họ đến, Triệu Đông Thăng cứ bảo Lưu Gia Câu là một cái xó xỉnh nghèo kiết xác.
thực tế Lưu Gia Câu nghèo chút nào, ít nhất là nghèo như lời Triệu Đông Thăng .
Nhà cửa của ủy ban thôn đều là nhà ngói, tường sân cũng xây bằng gạch đỏ.
Các hộ gia đình trong thôn cơ bản cũng đều ở nhà ngói.
Lưu Toàn Quý thôn họ trồng mộc nhĩ núi , là tài sản tập thể, mộc nhĩ bán , cả thôn đều chia tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-bi-tu-hon-toi-len-doi-roi/chuong-116.html.]
Hạ Bằng Phi ghé tai Nhan Như Ý nhỏ: “Sau lời của thầy Triệu, cô học cách lọc mà . Về mặt học thuật thì còn , chứ ngoài học thuật , lời ông , cô cân nhắc kỹ, dù thì tin nhiều nhất là một nửa, lúc tin câu nào.”
Nhan Như Ý: “Em ban đầu là cử ông , nhưng chính ông chịu .”
Là chính ông chịu , tại còn móc xéo ba họ.
Hạ Bằng Phi chỉ chỉ lên đầu : “Chỗ của ông chắc vấn đề.”
Nhan Như Ý từng Từ Khánh Mai , vợ Triệu Đông Thăng ghê gớm lắm, thường xuyên đ.á.n.h chồng. Có hai vợ chồng cãi , bà vợ vớ cái ghế phang một phát, Triệu Đông Thăng bất tỉnh, đó bệnh viện khâu 5 mũi.
Có lẽ là vợ đ.á.n.h hỏng đầu .
Hai ngày họ đều ở tạm tại ủy ban thôn Lưu Gia Câu. Phòng ốc cũng sắp xếp, Nhan Như Ý ở phòng giữa, Tưởng Đông Minh và Hạ Bằng Phi ở hai phòng hai bên.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Cơm thì ăn ở nhà Lưu Toàn Quý.
Lưu Toàn Quý còn cố ý g.i.ế.c một con gà để chiêu đãi các chuyên gia từ thành phố lên.
chuyện ăn ở họ đều trả tiền sòng phẳng, đây là quy định của Cục Văn vật.
Cho nên trợ cấp khi công tác ở nông thôn cao, một ngày 5 đồng, tiêu hết thì phần còn là của .
Bảo Triệu Đông Thăng thích công tác ở nông thôn.
Ăn cơm xong, họ trở về trụ sở ủy ban thôn.
Lưu Toàn Quý bật loa phóng thanh, thông báo khắp thôn: “Xin chú ý, các xã viên xin chú ý! Chuyên gia từ thành phố đến, hiện đang ở tại trụ sở ủy ban thôn. Nhà ai đồ cổ, nhờ chuyên gia xem hộ giá trị, thì mang đến ủy ban. Nếu đúng là đồ , chuyên gia sẽ thu mua tại chỗ, trả tiền tại chỗ. Chuyên gia chỉ ở thôn một ngày, giờ ngày mai là Tám Dặm Doanh , là bao giờ. Mọi tranh thủ thời gian nhé.”