Cậu bé cảm thấy gọi là “ bộ đội giải phóng quân” là tôn trọng chú bộ đội. Lớn từng , bé ai gọi “ bộ đội giải phóng quân” bao giờ, cho nên thể sửa .
Đây là vấn đề nguyên tắc.
Tống Dật Bình sống 26 năm, đây là đầu tiên dỗ một đứa trẻ con, vốn dĩ tự nhiên , mà đứa trẻ tính nguyên tắc còn cao. Anh gì còn mặt mũi nào mà dỗ bé sửa cách gọi nữa, đành chịu thua.
“Sao cháu chạy tận bên ?”
Vừa nhắc đến chuyện , Nhan Minh Hà liền tỏ bất bình: “Cháu thi b.ắ.n ná với Nhị Thành, cháu thua nó. Cái ná của cháu chắc, dùng sức một tí là gãy. Nhị Thành bảo cái ná của nó là bằng gỗ liễu, tìm ở công viên Nhân Dân. Thế là cháu cũng công viên Nhân Dân tìm gỗ, nhưng Nhị Thành lừa cháu. Cháu vòng một vòng lớn trong công viên mà tìm thấy cái chạc cây nào. Cháu định về nhà, nhưng lúc xe buýt lên nhầm xe, thế là đến tận đây. Trong túi cháu đủ tiền xe, cháu cũng tuyến nào để về nhà.”
là chuyện mà một đứa trẻ tầm tuổi thể .
“Hai đứa thi với thế nào?”
“Dùng ná b.ắ.n bia ạ. Nó b.ắ.n 10 phát trúng cả 10, cháu mới b.ắ.n 5 phát thì ná gãy. Nhị Thành cứ cháu mãi. Cháu b.ắ.n chuẩn hơn Nhị Thành nhiều, nếu cái ná chắc, cháu thắng nó lâu .”
Nếu thì bé cũng chạy đến công viên Nhân Dân tìm gỗ, chỉ là một cái ná thật chắc, để thắng Nhị Thành.
Tống Dật Bình: “Chỗ chú loại gỗ đặc biệt chắc chắn. Nếu cháu , chú cho cháu một cái ná, đảm bảo thể thắng Nhị Thành.”
Mắt Nhan Minh Hà lập tức sáng rực lên, líu lo: “Muốn ạ, ạ! Chú cho cháu một cái , cháu trả tiền chú.”
Nghĩ nghĩ một lát, tiền tiêu vặt của bé tiêu hết , còn tiền, bé liền sửa : “Cháu bảo chị cháu trả tiền chú.”
Rồi bé vênh mặt lên, vẻ mặt đầy kiêu ngạo: “Chị cháu kiếm tiền giỏi lắm đấy. Cái TV nhà cháu là do chị cháu kiếm tiền mua đấy. Chú ơi, nhà chú TV ?”
Tống Dật Bình: “Có. chú là bạn của chị cháu, cần tiền .”
Nhan Minh Hà lập tức nịnh nọt phát cho Tống đoàn trưởng một cái “thẻ ”: “Chú thật đấy!”
Tống Dật Bình: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-bi-tu-hon-toi-len-doi-roi/chuong-113.html.]
Cũng một cái ná đủ để dỗ bé sửa cách xưng hô đây.
Tống Dật Bình sợ Nhan Như Ý và lo lắng, nên đường lái nhanh, chẳng mấy chốc đến khu tập thể nhà máy cơ khí.
Nhan Minh Hà trong xe thấy Nhan Như Ý: “Chú ơi, cháu thấy chị cháu . Chị chắc chắn là ngoài tìm cháu.”
Tống Dật Bình cũng thấy Nhan Như Ý, ấn còi xe.
Nhan Như Ý tìm Nhan Minh Hà ở bên ngoài thấy, lo đến vã mồ hôi, đang định về nhà gọi cùng tìm, thì thấy tiếng còi ô tô. Cô đầu , nhận đó là chiếc xe Tống Dật Bình lái.
Lái xe tìm chắc chắn sẽ nhanh hơn bộ, cô định nhờ Tống Dật Bình giúp, lái xe tìm Nhan Minh Hà. Còn đến nơi, cô thấy Nhan Minh Hà thò đầu ngoài cửa sổ xe, vẫy tay với cô, mừng rỡ: “Chị!”
Nhan Như Ý: “!”
Tống Dật Bình dừng xe, Nhan Minh Hà mở cửa xe thế nào, đành bám cửa sổ, sang chị nhe răng .
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Vừa nãy tìm thấy Nhan Minh Hà, Nhan Như Ý suýt nữa thì phát điên. Giờ thấy Nhan Minh Hà bình an vô sự trở về, còn sang ngây ngô với , Nhan Như Ý tức xì khói, hận thể tẩn cho bé một trận: “Em chạy thế hả, là chị lo c.h.ế.t !”
Nhan Minh Hà ấm ức: “Em công viên Nhân Dân, đó lạc đường, chú bộ đội đưa em về.”
Tống Dật Bình mở cửa xe, Nhan Minh Hà lưu luyến nhảy xuống.
Nhan Như Ý: “Tống đoàn trưởng, gặp em ở thế?”
“Ở chỗ cửa hàng hoa quả phố Trung Hưng. tan ngang qua đó. Thằng bé cũng lanh lợi lắm, chặn ai cả, chỉ chặn mỗi , bảo là lạc đường.”
là lanh lợi thật, chặn ai cả, chuyên chặn đúng đối tượng xem mắt của chị gái.
Nhan Như Ý cảm ơn Tống Dật Bình, mời : “Tống đoàn trưởng, ăn cơm đúng ? Mẹ em nấu xong cả , là nhà em ăn bữa cơm đạm bạc .”