Thập Niên : Bị Từ Hôn, Tôi Lên Đời Rồi - Chương 112

Cập nhật lúc: 2025-11-20 03:02:25
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Phía Đông đường lớn sát khu tập thể nhà máy cơ khí. Nhan Như Ý chạy qua đó xem, ven đường đúng là một đống cát, ba đứa trẻ đang chơi đống cát, nhưng Nhan Minh Hà.

 

Cô từng Từ Khánh Mai và Uông Ái Trân bọn buôn bắt cóc trẻ con, đứa nào nhỏ thì bán , đứa nào lớn chuyện , thì chúng nó cho tàn phế, đưa đến Thâm Quyến ăn mày.

 

Nhan Như Ý sợ đến toát mồ hôi lạnh.

 

Nhan Minh Hà bắt cóc, lạc đường, đang thu trong một góc tường.

 

Cậu bé cũng đang ở , cũng thế nào để về nhà.

 

Mắt thấy mặt trời lặn dần về phía Tây, bé bắt đầu hoảng, và chút sợ hãi.

 

Cậu bé bọn buôn , nên cũng dám tùy tiện hỏi đường, lỡ bắt cóc, thì bé sẽ bao giờ gặp , cũng gặp chị gái nữa.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Nước mắt cứ thế lã chã rơi.

 

Đang lúc lóc, thấy cửa hàng hoa quả bên đường, một chú bộ đội giải phóng quân từ trong . Cậu bé như vớ cứu tinh.

 

Cô giáo , gặp khó khăn, tìm chú bộ đội giải phóng quân hoặc chú cảnh sát.

 

Cậu bé bật dậy, như một quả đạn pháo nhỏ lao về phía chú bộ đội.

 

Tống Dật Bình ngang qua cửa hàng hoa quả, tiện rẽ mua mấy quả táo.

 

Anh mới bước , thấy một bé con lao về phía , giây tiếp theo bé ôm chặt lấy đùi.

 

Anh cúi đầu xuống, là một nhóc, trông chừng 8, 9 tuổi, mặt mũi quẹt ở , đen một vệt trắng một vệt, còn đang rơm rớm nước mắt, trông đáng thương vô cùng: “Chú bộ đội giải phóng quân, cháu lạc đường ạ.”

 

Trẻ con lạc đường, nhà tìm thấy, chắc đang lo sốt vó lên.

 

Tống Dật Bình: “Đi, chú đưa cháu về.”

 

Xe của đang đỗ ngay ven đường, mở cửa xe, Nhan Minh Hà lập tức trèo tót trong.

 

Được chú bộ đội giải phóng quân đích đưa về nhà, trong lòng bé thấy yên tâm hẳn, còn hoảng hốt nữa.

 

Đây là đầu tiên ô tô, còn là ô tô của chú bộ đội, sùng bái mới lạ. Cậu bé trong xe, sờ chỗ , ngó chỗ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-bi-tu-hon-toi-len-doi-roi/chuong-112.html.]

 

Tống Dật Bình lấy một quả táo từ trong túi lưới , rút khăn tay lau sạch, đưa cho Nhan Minh Hà: “Đói , ăn quả táo lót .”

 

Nhan Minh Hà nuốt nước bọt, nhưng chắp tay lưng: “Cảm ơn chú bộ đội, cháu dặn ăn đồ của lạ.”

 

Tống Dật Bình : “Chú bộ đội lạ, đồ chú bộ đội cho thì ăn .”

 

Lúc bé đúng là đang đói, hơn nữa quả táo đỏ mọng quá hấp dẫn, Nhan Minh Hà đắn đo một chút cũng nhận lấy: “Cảm ơn chú ạ. Lát về nhà cháu bảo cháu trả tiền chú.”

 

Đứa nhỏ cũng lễ phép ghê. Tống Dật Bình xoa đầu bé, khởi động xe.

 

“Nhà cháu ở ?”

 

“Nhà cháu ở khu tập thể nhà máy cơ khí 31 ạ.”

 

Tống Dật Bình giật : “Vậy cháu quen Nhan Như Ý ?”

 

Mắt Nhan Minh Hà sáng rỡ: “Đó là chị gái cháu. Chú ơi, chú quen chị cháu ?”

 

là trùng hợp thật. Bảo ngay từ cái đầu tiên thấy nét giống Nhan Như Ý, hóa là em trai cô.

 

“Quen chứ, chú là bạn của chị cháu. Cháu tên gì?”

 

Vừa là bạn của chị gái, Nhan Minh Hà càng yên tâm hơn, bé c.ắ.n một miếng táo, hỏi một đáp mười: “Chú ơi cháu tên là Nhan Minh Hà. Anh cả cháu tên Nhan Minh Hải, hai cháu tên Nhan Minh Đào, chị cháu tên Nhan Như Ý. À, chú là bạn của chị cháu, chắc chắn chú tên chị cháu .”

 

Nhan Minh Hà cứ một câu “chú”, hai câu “chú”. Vừa nãy thấy gì, nhưng lúc , thấy chút xuôi tai.

 

Đều là vai vế khác , lỡ gọi quen, khó mà sửa .

 

Tống Dật Bình ho khan một tiếng: “Cháu thể gọi chú là .”

 

Anh 26 tuổi, đứa nhỏ nhiều lắm cũng chỉ 8, 9 tuổi, hai chênh lệch tuổi tác nhiều như , bảo gọi bằng , mặt cũng ngượng.

 

đây là vấn đề nguyên tắc, vì tương lai , cách xưng hô nhất định sửa.

 

Nhan Minh Hà suy nghĩ nghiêm túc, đáp cũng nghiêm túc: “Không ạ. Cô giáo cháu dặn gọi là chú bộ đội giải phóng quân.”

 

 

Loading...