Kỳ thực, cần xem ký tên Nhan Như Ý cũng là Tống Dật Bình tặng.
Nét chữ của quá dễ nhận diện.
Nhan Như Ý nhét tấm thiệp túi, tai cô nóng lên. Sao nghĩ đến việc tặng hoa nhỉ, thế cũng phô trương quá.
trong lòng cô vui, lớn từng , đây là đầu tiên tặng hoa cho cô.
Về đến nhà, cô tìm một cái bình hoa, tìm một vòng mà thấy. Diệp Hồng Trân lôi một cái lọ thủy tinh muối dưa cải, Nhan Như Ý rửa sạch sẽ cắm bó hoa , đặt lên cái tủ đầu giường, trông cũng hợp phết.
Cắm hoa xong, cô bò giường, chống cằm ngắm nghía, trong lòng vui lâng lâng.
Tối nay trong đêm hội, một nữ công nhân của xưởng dệt hát bài «Ca-chiu-sa», tuy cô hiểu, nhưng cảm nhận là hát .
Cô cũng như nữ công nhân đó, dùng tiếng Nga hát bài «Cây sơn tra» thật thuần thục!
Cô nhảy xuống giường, lôi cuốn «Tiếng Nga cơ sở» mua .
Cả trang sách là những con giun lớn giun bé (chữ Nga), cô càng xem càng buồn ngủ.
Đêm qua cô phấn khích quá, ngủ muộn, sáng nay tỉnh sớm, cả ngày cứ gồng lên, thấy buồn ngủ. Giờ mấy con giun lớn giun bé thôi miên, cơn buồn ngủ ập đến, cô xem mà hai mí mắt díu , đầy 10 phút, ôm sách chìm mộng .
Ngày nghĩ gì, đêm mơ thấy nấy.
Cô ngủ là bắt đầu mơ, mơ thấy đến Liên Xô, bốn phía là lính Nga cao to, tay còn cầm súng, vây quanh cô xì xà xì xồ, cô chẳng hiểu một chữ nào.
Cô sợ hãi, khoa tay múa chân , bảo cô là Hoa Hạ, là , nhưng lính Nga cũng hiểu cô gì.
Mắt thấy mấy lính Nga càng vây càng chặt, một còn giơ s.ú.n.g chĩa thẳng cô, cảm giác như giây tiếp theo sẽ là một tiếng “Đoàng”.
Cô sợ đến mức hét lớn: “Tống đoàn trưởng, cứu mạng!”
Cô tự hét tỉnh giấc, mở mắt thì thấy cô đang ở đầu giường, dọa cho giật nảy .
Diệp Hồng Trân vẫn giữ nguyên động tác đang định kéo dây đèn: “Gặp ác mộng ?”
Nhan Như Ý hồn, đồng hồ báo thức đặt đầu giường, 11 giờ 20 phút.
“Mẹ, còn ngủ?”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Diệp Hồng Trân: “Mẹ dậy vệ sinh, thấy phòng con đèn còn sáng, gọi con cũng thấy trả lời, nghĩ chắc con quên tắt đèn, nên tắt giúp. Ai ngờ mới thì con tỉnh. Con mơ thấy gì mà sợ thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-bi-tu-hon-toi-len-doi-roi/chuong-101.html.]
Nhan Như Ý nghĩ giấc mơ , chút chột , hỏi : “Vừa nãy con hét lên ạ?”
Diệp Hồng Trân: “Hét chứ, quang quác lên, nhưng cũng rõ là con kêu cái gì.”
Thực bà rõ, con bé gọi: “Tống đoàn trưởng, cứu mạng!”
Gọi rõ mồn một.
Cũng là mơ thấy cái gì, cả nhà bao nhiêu , gọi ba, gọi , cũng gọi hai ông chị dâu, mà gọi Tống đoàn trưởng cứu mạng.
Nếu sợ con gái ngại, bà nhất định hỏi cho nhẽ.
Nhan Như Ý thở phào nhẹ nhõm: “Con quên mất mơ gì , tóm là đáng sợ lắm.”
Nói xong cô ngáp một cái: “Buồn ngủ c.h.ế.t , con ngủ đây.”
Diệp Hồng Trân: “Ngủ .”
Bà tắt đèn giúp cô, đóng cửa ngoài.
Chờ Diệp Hồng Trân , cô mới đặt cuốn «Tiếng Nga cơ sở» thật xa.
Cô mơ lính Nga chĩa s.ú.n.g nữa.
Nghĩ giấc mơ , mặt cô nóng lên, gọi tên Tống đoàn trưởng cơ chứ.
Chắc là vì trong những cô quen, chỉ mỗi là tiếng Nga, nên lúc gặp nguy hiểm, cô mới theo bản năng gọi cứu mạng.
May mà cô thấy cô gọi cái gì.
Để cuốn sách xa, cô an tâm ngủ tiếp, mơ màng gì nữa, một giấc đến hừng đông.
Sáng hôm , cô La Tuệ Tuệ lay cho tỉnh giấc: “Như Ý, dậy !”
Cô mở mắt thấy khuôn mặt to đùng của La Tuệ Tuệ dí sát mặt, vẻ mặt đầy phấn khích: “Hôm qua tớ lĩnh lương , tổng cộng 52 đồng 6 hào 3 xu. Cậu bao nhiêu?”
Hôm qua cô hỏi Nhan Như Ý .
hôm qua Nhan Như Ý tổng duyệt từ sáng sớm, đêm hội kết thúc muộn, cô chẳng gặp Nhan Như Ý, nên sáng sớm nay chạy qua ngay.