Bratt vẫn  cách nào lý giải như cũ, nhưng  nhanh    hiểu lời Tô Nhuyễn   ý gì.
Tiếng sóng nước càng ngày càng vang, Bratt  cơn lũ mênh m.ô.n.g vô bờ bến nơi xa,  sắc mặt ngưng trọng của nạn dân, cũng cúi đầu, bi ai vì đám  hy sinh trong nước lũ.
Không lâu , một bà cụ lớn tuổi mở miệng: “Được , đỉnh lũ  qua, bọn họ  thể về nghỉ . Chắc bọn họ  mệt  c.h.ế.t, chúng   tranh thủ thời gian chuẩn  đồ ăn thức uống cho bọn họ.”
Những  khác lập tức lấy  tinh thần: “Còn   , mau lên,  thể để các chiến sĩ     gì bỏ  miệng, nấu nhiều canh gừng chút, bọn họ đói lâu ,  thể ăn đồ ăn cứng, đun chút cháo …”
Bratt ngơ ngác  đám nạn dân   còn nản lòng bi ai giống  đột nhiên như  tiêm m.á.u gà bắt tay  hành động, từng túi gạo  mang , bếp lò tạm thời bắt đầu thiêu đốt.
Vì ? Bọn họ đều  sợ ?
Đợi tới buoorit ối,   và   cùng   xổm  một chiếc tivi duy nhất, xem bản tin binh lính lấp đê chắn lũ, đột nhiên hiểu   vì  bọn họ  an tâm như .
Hàng ngàn hàng vạn    đấy cõng bao cát chạy về phía đê đập,   đều   rõ khuôn mặt, nhưng đều  thể  thấy vết m.á.u  bả vai mỗi , mỗi đôi giày chạy  mặt đất đều lộ cả ngón chân.
Mặc dù như , khi đỉnh lũ thật sự kéo đến,   còn  tận mắt  thấy đám quân sĩ  từng  nắm tay  nhảy xuống nước, hàng trăm hàng ngàn  hợp thành một bức tường thịt thật lớn, ngăn chặn đoạn đê vỡ  thể kịp thời lấp kín.
Dù cách màn hình, Bratt vẫn  nhịn  chịu chấn động  lớn, một lúc lâu    nên lời. Trước thiên tai con  luôn nhỏ bé như ,   dám cược,  thế giời    bất kỳ quốc gia nào dám cứng đối cứng với nước lũ, nhưng mà  Hoa Quốc  , hơn nữa bọn họ còn  …
Ngày hôm , báo chí  đưa tới, ngoài bản tin bọn họ xem  hôm qua, còn  hình ảnh lãnh đạo   bờ đên, tay quấn băng gạc, các chiến sĩ chân lội trong bùn miệng c.ắ.n màn thầu, hàng  ngủ ngon lành giữa đường lầy lội, và từng đôi chân  nước ngâm trắng bệch nhăn nheo…
Mỗi tấm ảnh chụp đều chấn động lòng .
Bratt hỏi: “Đây là bài báo hôm qua bạn cô  ?”
Tô Nhuyễn  chằm chằm  bức ảnh một   tờ báo, gật đầu: “ .”
“Tờ báo  hôm nay sẽ truyền khắp Hoa Quốc?” Bratt  hỏi.
Tô Nhuyễn : “Nơi xa chút khả năng  tới ngày mai, dù  cũng là tin khẩn.”
Cuối cùng Bratt cũng chú ý tới cô thất thần,  theo ánh mắt cô, trông thấy một  đàn ông đầu đội bao cát, mặt lộ vẻ khiếp sợ: “Là đoàn trưởng Lộc,  nhớ rõ   là trưởng quan.”
Tô Nhuyễn đỏ mắt, nhưng vẫn : “Là  , nguyên nhân chính vì   là trưởng quan, nên trách nhiệm càng lớn.”
Bratt   nên  gì nữa, chỉ  một ngày ngắn ngủn,    chịu chấn động  nay  từng : Hoa Quốc, thật sự bần cùng ngu  giống bọn họ tưởng tượng ?
“Bratt!” Giọng  khàn khàn quen thuộc truyền đến khiến Bratt vui vẻ,   ngẩng đầu,  mà trông thấy Jack.
“Jack!” Bratt nhanh chân bước đến, hai  trao  cái ôm sống sót  tai nạn, Jack : “ cho rằng  sẽ  c.h.ế.t.”
“Bratt,  yêu Hoa Quốc.” Đột nhiên   mở miệng : “Bọn họ thật sự quá tuyệt vời.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-539.html.]
Hiển nhiên, Jack hiểu tiếng Trung còn chấn động nhiều hơn so với Bratt.
“Đã trở !” Đột nhiên   hoan hô: “Giải phóng quân  trở !!”
Tất cả   chạy về phía giao lộ, quả nhiên  thể trông thấy từng chiếc thuyền tiến ,  khi đỉnh lũ  trôi qua, mực nước  dâng lên  ít, đường gần như ngập hết, các chiến sĩ  đê đập đều  thuyền  về,  đó  xe tới khu an trí.
Tô Nhuyễn  ở giao lộ,  từng chiếc xe  về, cuối cùng  chiếc xe  đó  trông thấy Lộc Minh Sâm nhảy xuống.
Người đàn ông giống như  sắt trong cảm nhận của cô lúc  đang tràn đầy mệt mỏi,  nhanh chân bước về phía cô, một tay ôm lấy : “Nhuyễn Nhuyễn……”
Tô Nhuyễn ôm  , muôn vàn lời     thể   khỏi miệng, đang định bảo  mau chóng  về nghỉ ngơi, thì cảm nhận  bả vai trầm xuống, đầu   dựa  vai cô.
Vậy mà  ngủ …
Tuy rằng chỉ trong chớp mắt ngắn ngủn, nhưng Tô Nhuyễn vẫn xác định Lộc Minh Sâm  ngủ .
Vậy mà mệt đến mức độ …
Vân Mộng Hạ Vũ
Tô Nhuyễn nhất thời  nỡ đ.á.n.h thức đối phương, nhưng  cảm thấy ngủ như    lắm.
Ngôn Thiếu Dục thấy thế cũng đau lòng: “Hay là để  với Thịnh Vượng đỡ   .”
Nói xong định  tay, nhưng mà  chạm  , Lộc Minh Sâm  mở mắt, gần như lập tức ôm chặt eo Tô Nhuyễn theo phản xạ  điều kiện,  thấy Ngôn Thiếu Dục mới phản ứng   lẽ   ngủ quên.
Tô Nhuyễn đau lòng  thôi, vỗ cánh tay , dịu dàng : “Quay về nghỉ ngơi .”
Lộc Minh Sâm khẽ gật đầu.
Tô Nhuyễn  cùng  về phía ký túc xá, bởi vì dân địa phương  tất cả đồ đạc đều do cô quyên góp, nên khăng khăng ép cô  ở căn phòng “Xa hoa” nhất, chính là phòng trực ban trong ký túc xá nữ.
Tuy rằng căn phòng chỉ sáu mét vuông, một chiếc giường đơn, một chiếc bàn, là một cái giá sách  chiếm trọn,  điều   vẫn là phòng đơn.
Sau khi  phòng, Tô Nhuyễn kéo rèm xuống, bảo Lộc mInh Sâm cởi quần áo ướt nhẹp   , lúc  mới phát hiện cả    ngâm nước trắng bệch, da tay  chỉ nhăn nheo,  mặt còn  ít miệng vết thương vẫn đang rỉ máu.
Khi cởi tất, tất và da chân gần như dính chặt  , mặt Lộc Minh Sâm  đổi sắc kéo nó , miệng vết thương lập tức chảy máu.
Sống mũi Tô Nhuyễn cay cay, ấn   xuống: “Anh ngủ  , để em chuẩn  nước ấm mang tới cho .”
Lộc Minh Sâm  hề cậy mạnh, đắp chăn lên  : “Có vợ ở bên đúng là…”
Lời còn   xong,  nặng nề ngủ mất.