Thập Niên 90, Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 109
Cập nhật lúc: 2025-10-11 21:17:51
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Minh Sâm!” Tô Văn Sơn vội vàng duỗi tay ngăn Bùi Trí Minh : “Do Nhuyễn Nhuyễn chút mẫn cảm, chú thể bán con gái.”
“Hơn nữa, chú thấy hai đứa cũng ý với …” Khi lời , ông cẩn thận quan sát sắc mặt Lộc Minh Sâm.
Tô Nhuyễn đúng là giỏi thật đấy, để cúi đầu, mà trực tiếp kéo Lộc Minh Sâm tới cùng. Nhìn dáng vẻ ăn ý của hai , hiển nhiên từng tiếp xúc chỉ một , nếu Lộc Minh Sâm thật sự thích Tô Nhuyễn, thì ông cần kiêng nể gì nhà họ Lộc…
Hơn nữa, dáng vẻ của giống kẻ liệt lắm, hình như chỉ là chân cẳng linh hoạt lắm mà thôi, cũng cảm xúc suy sút của bệnh tê liệt, giá trị hơn nhiều so với con rể liệt trong tưởng tượng của ông .
mà lúc Tô Văn Sơn đang suy nghĩ, Lộc Minh Sâm vẫn mang thần thái lười nhác như cũ: “Ai hai chúng ý với ?”
“Chẳng qua thấy Tô Nhuyễn thuận mắt hơn Tô Thanh Thanh một chút mà thôi, nhưng con gái ông gả, thể cưỡng ép ?” Nói xong, ngước mắt thẳng Tô Văn Sơn: “Hay là ông cưỡng ép cô gả?”
Ánh mắt sắc bén khiến Tô Văn Sơn kinh hãi, giọng cũng yếu nhiều: “Sao thể, Tô Nhuyễn chính là con gái …”
Mí mắt Lộc Minh Sâm rũ xuống, thờ ơ : “ quan tâm cô là con gái ai, cưới vợ gả chồng đều cam tâm tình nguyện mới .”
Tô Văn Sơn về phía Tô Nhuyễn, Tô Nhuyễn mỉm liếc mắt Đỗ Hiểu Hồng một cái: “Muốn cam tâm tình nguyện?”
“Cũng thôi, để dì Đỗ châm trả đổ nước nhận với vì chuyện mạo phạm .”
“Dù cũng Bồ Tát, lợi dụng kiếm lợi, còn dẫm đạp , da mặt dày quá nhỉ?”
Đỗ Hiểu Hồng giận tím mặt: “Mày!”
Tô Nhuyễn về phía Lộc Minh Sâm, Tô Văn Sơn vội vàng giữ chặt Đỗ Hiểu Hồng: “Đỗ Hiểu Hồng! Bà một hai cho !”
Nhìn thấy sắc mặt của Tô Văn Sơn, Đỗ Hiểu Hồng lập tức dọa: “Tô Văn Sơn, ông dám.”
Sau đó bà hung tợn với Tô Nhuyễn: “Bắt bà đây châm đổ nước cho mày? Kiếp !”
Tô Nhuyễn nhẹ nhàng : “Bà thể lựa chọn xin , cũng ép bà.”
Sau đó cô về phía Lộc Minh Sâm, hình như Lộc Minh Sâm cũng mất kiên nhẫn: “Thượng úy Bùi, gọi điện thoại!”
Bùi Trí Minh xoay luôn, Tô Văn Sơn kéo cũng kéo , hiển nhiên thái độ của đối phương vô cùng kiên quyết.
Đỗ Hiểu Hồng tức giận c.h.ử.i ầm lên: “Hừ! Hai chúng nó thông đồng với từ ! Muốn nhân cơ hội ép tao , đừng mơ!”
Tô Văn Sơn hiểu rõ, tên ma đầu Lộc Minh Sâm là một hai ở nhà họ Lộc, Đỗ Hiểu Hồng tới thời khắc mấu chốt còn dám càn quấy, ông nhịn cũng tức giận.
“Bốp!”
Một tiếng tát tai thanh thúy vang lên, bầu khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, tất cả đều ngơ ngác Tô Văn Sơn.
Đỗ Hiểu Hồng ôm mặt, một lúc lâu mới phản ứng , lập tức bùng nổ: “Tô……”
Mặt Tô Văn Sơn chút biểu cảm, : “Đỗ Hiểu Hồng, bà còn dám thêm một câu, chúng lập tức ly hôn.”
Giọng ông vô cùng lạnh lùng, hình như còn mang theo ý tứ uy hiếp. Đỗ Hiểu Hồng như nắm trúng mệnh môn, trợn trừng mắt, khí thế kiêu ngạo lập tức trở nên ảm đạm.
Trong ánh mắt kinh ngạc của , đột nhiên Lộc Minh Sâm khẽ thành tiếng, Tô Văn Sơn nhíu mày, Đỗ Hiểu Hồng ôm mặt c.ắ.n chặt răng, hung hăng trừng mắt với Lộc Minh Sâm.
Hình như Lộc Minh Sâm bất kỳ cảm giác nào, ngược còn tỏ vẻ vở kịch thú vị: “ còn tưởng rằng cục trưởng Tô quản phu nhân nhà chứ? Nếu thể quản thì…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-109.html.]
“Thượng úy Bùi.”
Bùi Trí Minh chạy xa, cất cao giọng đáp: “Có!”
Lộc Minh Sâm : “Quay !”
Lộc Minh Sâm Tô Văn Sơn : “Có một hai, nhưng ba bốn, nếu còn thêm nào nữa sẽ đổi ý định .”
Tô Văn Sơn thở dài một tiếng: “Chuyện là của .”
Sau đó ông lạnh lùng về phía Đỗ Hiểu Hồng, sắc mặt vẫn ôn hòa nho nhã giống như ngày thường, nhưng dường như thêm khí thế khiến Đỗ Hiều Hồng thể thoái nhượng, giọng cũng vô cùng lạnh nhạt: “Đỗ Hiểu Hồng.”
Mặt Đỗ Hiểu Hồng đỏ lên, về phía Tô Nhuyễn, một lúc lâu môi mới run rẩy, mấp máy vài mới c.ắ.n răng nhả mấy chữ: “Được , xin .”
Đợi khi hai phòng , Tô Nhuyễn mới vỗ vỗ bả vai Tô Thanh Thanh, : “Cô đúng, ỷ Lộc Minh Sâm đấy. Bất ngờ ? Kinh hỉ ?”
Tô Thanh Thanh lấy tinh thần, c.ắ.n răng hỏi: “Rốt cuộc cô gì?”
Tô Nhuyễn nghiêng đầu : “Cô đoán xem?”
Tô Thanh Thanh khinh bỉ: “Tô Nhuyễn, cô đừng đắc ý quá sớm, chắc cưới cô .”
Lộc Minh Sâm xuất hiện ở chỗ , nhất định là nguyên nhân khác, chắc chắn vì Tô Nhuyễn, chắc chắn !
“Đến lúc đó cô đắc tội với cha , còn đắc tội với cả nhà họ Lộc , gả cho Lộc Minh Sâm, chỉ thể gả cho Võ Thắng Lợi.”
Tô Nhuyễn cô bằng ánh mắt thương hại: “Xin cô nghĩ kỹ .” Bởi vì ảo tưởng của cô sắp đ.á.n.h nát .
Tô Nhuyễn xuống, Đỗ Hiểu Hồng mang vẻ mặt khuất nhục rót nước cho cô. Dưới mắt của Tô Văn Sơn, Đỗ Hiểu Hồng dám giở trò gì, ngoan ngoãn đưa ly nước tới tay Tô Nhuyễn, c.ắ.n răng : “Vừa dì chuyện dễ , cháu đại nhân đại lượng, đừng so đo với dì.”
Tô Nhuyễn khó bà , chỉ nhận lấy ly nước, nhẹ nhàng uống một ngụm, lễ phép : “Được , hy vọng ngài thể sửa cái tật lựa lời thích mở miệng tùy ý đả thương khác của .”
“ tha thứ cho dì .”
Lần …… Cô còn tưởng ?!
Thấy Đỗ Hiểu Hồng c.ắ.n răng kêu kẽo kẹt, Tô Văn Sơn vội vàng hoà giải: “Được , với bà từ lâu, sửa cái tính tình của bà ngày sẽ té ngã, bây giờ thua trong tay nhà còn hơn ngoài chọc phiền toái, coi như rút kinh nghiệm.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau đó ông nghiêm mặt cảnh cáo: “Sau đừng há mồm gây chuyện khắp nơi cho !”
Tô Nhuyễn Đỗ Hiểu Hồng với khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, híp mắt , xem, Tô Văn Sơn chính là như , chỉ cần cảm thấy thể kiếm lợi, ông thể đẩy bất cứ ai ngoài.
Tô Văn Sơn giơ tay xem đồng hồ: “ thấy ông nội Minh Sâm với bác gái cũng sắp tới , Nhuyễn Nhuyễn, rốt cuộc con nghĩ thế nào?”
Vậy mà còn chủ động hỏi ý kiến cô?
Tô Nhuyễn , đáp: “Không đó con ? Con chỉ cần đối xử công bằng, nhà họ Lộc cưới cháu dâu khác thế nào, thì điều kiện của con cũng như .”
Tô Văn Sơn chút chần chờ: “Điều kiện giống điều kiện cưới vợ của họ Minh Sâm?” Nói tới đây, ông liếc mắt Lộc Minh Sâm một cái: “Còn chuyện con bắt nhà họ Lộc xin …”
Tô Văn Sơn còn hết câu, âm thanh tràn đầy xen thường truyền từ ngoài cửa: “A, khẩu khí nhỏ, điều kiện so với con trai , còn bắt nhà họ Lộc chúng xin .”
“Để xem, một đứa con gái một đời chồng mặt dày đến mức nào mới thể câu .”