Tất cả đều sững sờ tại chỗ.
Mẫn Gia Điệp hài lòng với phản ứng của : “ là tội phạm vị thành niên đấy, giáo dưỡng vài năm, khi tù chẳng gì cả. Trong lòng hận lắm, nhưng tìm ai mà trả thù. Kẻ ức h.i.ế.p , lão già Hồ, g.i.ế.c , nhưng vẫn mang họ của lão. Kiều Kiều, duy nhất nương tựa cùng , hiểu vì mù một mắt, thèm chuyện với nữa, trách g.i.ế.c lão Hồ khiến cô còn nhà mà về. Người duy nhất mối liên hệ m.á.u mủ với , chính là đứa con thành hình , nhưng đứa bé cũng còn nữa.”
Trái tim Kiều Hồng Ngọc dường như thứ gì đó thắt , đau đớn chịu nổi.
Nghe tới đoạn , biểu cảm thờ ơ của Mẫn Gia Điệp khi kể về nỗi đau của , Kiều Hồng Ngọc bỗng phắt dậy, bước nhanh đến bên Mẫn Gia Điệp, đưa tay ôm chặt cô lòng.
Nước mắt tuôn trào, cổ họng Kiều Hồng Ngọc khô khốc, chỉ lặp lặp một từ: “Xin , xin , xin …”
Xin , bỏ rơi em khi em còn bé xíu; Xin , để em gia đình để nương tựa; Xin , để em chịu nhiều đau khổ như .
Mẫn Gia Điệp bất ngờ khi cảm nhận vòng tay ấm áp ôm lấy cổ , đầu tựa một lồng n.g.ự.c ấm áp rộng lớn, cô phản ứng thế nào.
Chưa bao giờ, ai ôm cô như thế .
Chưa bao giờ.
Mẫn Gia Điệp cảm thấy trống trong lòng , một thứ ấm áp đang ngừng chảy .
Đôi mắt khô khốc từ lâu, đột nhiên bắt đầu ẩm ướt.
Cảm nhận Mẫn Gia Điệp trong lòng dần cứng đờ, Kiều Hồng Ngọc càng thêm chua xót.
Nếu từ nhỏ thiếu thốn tình yêu thương, cô thể luôn theo sát một kẻ ác độc như ? Nếu khao khát một gia đình đến tuyệt vọng, cô thể chịu đựng sự tra tấn nhiều năm như ? Nếu bức đến đường cùng, cô thể bước lên con đường tội ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-978-la-cac-nguoi-khong-can-toi-bo-roi-toi.html.]
Kiều Hồng Ngọc thì thầm lời xin , nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Mẫn Gia Điệp ngẩng đầu lên, giọt nước mắt của Kiều Hồng Ngọc rơi lên môi cô , mặn chát và đắng ngắt.
Đột nhiên Mẫn Gia Điệp gào lên.
“Xin thì ích gì chứ?”
“Là các cần , bỏ rơi !”
“Là các cần , cho rằng là gánh nặng!”
“Là các cần , cần ...”
Tất cả những oán hận, tất cả những phẫn nộ, cuối cùng cũng cơ hội bùng nổ.
Kiều Hồng Ngọc giận, giờ đây trong lòng bà chỉ tràn ngập tình thương và sự áy náy dành cho em gái. Bà đưa tay ôm chặt Mẫn Gia Điệp hơn, một tay nhẹ nhàng vỗ về cơ thể run rẩy của cô , dịu dàng : “ đúng, là chị sai, chị nên tìm em sớm hơn, chị nên ở bên cạnh em.”
Những tiếng “chị” lặp lặp , cuối cùng lấp đầy trống trong lòng Mẫn Gia Điệp.
Khi Kiều Hồng Ngọc buông tay, hai chị em , Mẫn Gia Điệp bĩu môi vẻ khó chịu: “Nước mắt nước mũi dính đầy mặt, c.h.ế.t .”
Kiều Hồng Ngọc rút một chiếc khăn tay nhỏ từ trong túi, hỉ mũi thật mạnh, lau nước mắt, lườm Mẫn Gia Điệp một cái: “Bình thường chị như , chỉ là vì gặp em, xúc động quá thôi.”
Triệu Hướng Vãn mỉm , một nhà thì một cửa, hai chị em đúng là giống .
Kiều Hồng Ngọc dặn dò cô : “Cảnh sát , nếu nhờ cảnh sát Triệu giúp chị tìm em, thì cả đời chị cũng tìm em. Giết thì đền mạng, em g.i.ế.c tên ác nhân đó, chỉ tù mấy năm là thả , tất cả đều nhờ cảnh sát điều tra rõ sự thật, em là nạn nhân nên mới xử b.ắ.n em. Em hãy hợp tác với cảnh sát, hết những gì em cho họ. Nếu em tù, chị sẽ thường xuyên đến thăm em. Đợi khi em tù, chị sẽ đón em về nhà, cùng sống với . Chị sẽ thuê mặt bằng bên cạnh cửa hàng tạp hóa, em gì thì , chị sẽ lo liệu sẵn cho em, đợi em tù sẽ trở thành bà chủ đấy.”