Cảm nhận nhịp tim gấp gáp của Triệu Hướng Vãn, bàn tay mềm mại của Quý Chiêu nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay của cô, dịu dàng vỗ về.
[Đừng sợ, ở đây.]
Quý Chiêu học theo cách Triệu Hướng Vãn từng an ủi , bắt đầu an ủi cô.
Triệu Hướng Vãn phản ứng, vẫn cúi đầu, đôi lông mày dài đẽ khẽ cau . Khả năng tâm trí luôn theo cô từ năm 10 tuổi đột nhiên mất tác dụng, điều khiến cô phần bối rối.
Quý Chiêu duỗi tay còn , đặt lên lưng Triệu Hướng Vãn, nhẹ nhàng vỗ về theo nhịp điệu như đang dỗ dành một đứa trẻ.
[Đừng sợ, đừng sợ, ở đây mà.]
Cuối cùng Triệu Hướng Vãn cũng hồn, từ từ ngẩng đầu lên, thẳng ánh mắt của Quý Chiêu.
Quý Chiêu nhẹ, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng.
[Anh thấy đàn ông ở quán lẩu , dùng đũa đánh tay . Em sợ ? Đừng sợ, em là cảnh sát mà.]
Triệu Hướng Vãn ghé sát tai Quý Chiêu thì thầm: "Giờ em vẫn là cảnh sát ."
Quý Chiêu mặt , mũi hai gần như chạm , thở giao hòa. Ở cách gần thế , đôi mắt đen như viên ngọc của Quý Chiêu phản chiếu khuôn mặt của Triệu Hướng Vãn, như thể đang hút linh hồn cô .
[Em sẽ là.]
Giọng của Quý Chiêu chứa đựng niềm tin mãnh liệt, vững chắc, khiến Triệu Hướng Vãn cảm thấy an lòng một cách khó hiểu.
Khi tâm trạng dần bình , âm thanh trở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-471-that-dang-ghet-that-xao-quyet.html.]
Triệu Hướng Vãn thở dài một , hiệu cho Quý Chiêu đừng nữa, cô tiếp tục ngóng suy nghĩ của Tào Đắc Nhân.
[Nếu nhờ họ Cố cung cấp tin tức quan trọng , e rằng tao c.h.ế.t hai . May mà Phiền nhớ là dấu vân tay do thằng nhãi Nguyễn Vũ để , lập tức quyết định xử lý thằng nhóc đó, cắt nát ngón tay nó, chôn ở Điểm Thúy Sơn. Đã nhiều năm trôi qua, chắc xương cốt cũng hóa thành bùn đất . Nguyễn Vũ ơi Nguyễn Vũ, em đáng cùng phát tài, nhưng đừng trách tao, ai bảo mày cẩn thận, để thứ nguy hiểm như . Giờ cảnh sát giỏi lắm, chỉ cần dấu vân tay là thể kết án ngay. Nếu thật sự bắt , tra hỏi một hai ba điều, chắc chắn lão tử sẽ ăn đạn.]
Lòng Triệu Hướng Vãn chùng xuống. Manh mối về dấu vân tay đứt.
Phiền Hoằng Vĩ cưới Cố Văn Kiều quả nhiên là để thăm dò thông tin từ cảnh sát. Chi tiết về dấu vân tay chắc chắn tiết lộ báo chí thông báo, nhưng Cố Văn Kiều cố chấp thăm dò, từ đó ngóng từ cảnh sát phụ trách vụ án.
Thật đáng ghét! Thật xảo quyệt!
Càng là vụ lớn, càng cần giữ bình tĩnh. Triệu Hướng Vãn nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, bắt đầu lập kế hoạch đối phó.
Thứ nhất, Nguyễn Vũ là nhân vật then chốt, dù g.i.ế.c nhưng thể tìm thêm thông tin từ gia đình . Nếu may mắn, thể tìm thấy dấu vân tay từ vật dụng cá nhân của , đây là chứng cứ quan trọng nhất của vụ án, tuyệt đối thể bỏ qua.
Thứ hai, Phiền Hoằng Vĩ coi Cố Văn Kiều là ăng ten thăm dò tiến triển vụ án, nếu để cô và Hà Minh Ngọc gặp Cố Văn Kiều, chắc chắn sẽ cảnh giác. Nếu lúc chuẩn hoặc cùng Tào Đắc Nhân bỏ trốn, tìm ở ? Vậy nên, đẩy nhanh tốc độ, kiểm soát cả hai bọn họ.
Thứ ba, lát nữa Phiền Hoằng Vĩ sẽ gặp Tào Đắc Nhân, thể khai thác thêm chi tiết, chi bằng lấy tĩnh chế động, đợi ở đây.
Suy nghĩ đến đây, nhịp tim và thở của Triệu Hướng Vãn dần định, mùi thức ăn thơm ngào ngạt từ bàn nhỏ bay đến, cô thấy đói.
Cơm đựng trong từng bát, mà Hồ Ái Ngọc mang đến là một cái bát sứ đựng nửa bát cơm, thậm chí còn muôi múc cơm.
Quý Chiêu tiện tay cầm một chiếc thìa sứ trong bát cơm của , múc cơm cho Triệu Hướng Vãn. Dù động tác chút vụng về, mỗi múc nhiều cơm nhưng kiên trì liên tục, chẳng mấy chốc múc đầy bát của Triệu Hướng Vãn.
Triệu Hướng Vãn căng tai lắng động tĩnh của Tào Đắc Nhân, Quý Chiêu múc cơm, chẳng hề khóe miệng cong lên từ bao giờ.
Tào Đắc Nhân là thể yên, lúc chỉ một thể chuyện với ai, nên tâm trí đầy những lời lảm nhảm, lẩm bẩm ngừng. Điều tạo cơ hội cho Triệu Hướng Vãn. Nếu ở trong phòng thẩm vấn, lẽ gã dám nghĩ lung tung, nhưng giờ đang ở quán ăn nhỏ, xung quanh lạ, Tào Đắc Nhân thoải mái hồi tưởng quá khứ mà chẳng hề kiêng nể.
[Tên Thái Sướng c.h.ế.t tiệt , c.h.ế.t là đáng lắm.]
[Vẫn là Phiền bản lĩnh, g.i.ế.c chớp mắt. Cái bình hoa ném , cô gái nhỏ lập tức ngã xuống đất, m.á.u chảy một vũng, mà tim nhảy khỏi lồng ngực. Tao cầm s.ú.n.g trong tay, nhưng còn run hơn cả Phiền, ôi trời! Anh Phiền đẩy đến mặt tao, lúc tao bóp cò chân cũng run lẩy bẩy...]