Trước tối nay, Vũ Như Hân là một cô gái bá đạo, ích kỷ, và hẹp hòi, thấy lòng của dành cho , cho phép khác giỏi giang hơn .
tối nay, Vũ Như Hân chợt phát hiện , thích chị hơn thì gì quan trọng chứ? Chị gái xinh hơn cô thì cũng vấn đề gì ? Chị nhiều quần áo với nhiều kiểu dáng, màu sắc thì thế nào? Giờ đây cô chỉ còn sống thôi!
Nếu như , ba cũng sẽ yêu thương cô nữa, ông sẽ trút những bất mãn từ việc tự sát lên cô .
Nếu như , chị cũng sẽ yêu thương cô nữa, chị sẽ im lặng rời khỏi nhà, bước căn nhà sự tồn tại của ba nữa.
Nếu như , em trai còn ích gì chứ? Thằng bé chỉ đòi ăn, đòi mặc, đòi tiền tiêu, còn ở đây nữa thì thằng bé sẽ trở thành gánh nặng của cô .
Quá đáng sợ! Vũ Như Hân càng nghĩ càng sợ, ôm lấy chị gái, nức nở: “Chị, chị ơi…”
Chu Như Lan mềm lòng, em gái ít khi gọi cô là chị lúc ai, lúc chỉ hai , Vũ Như Hân chỉ gọi tên: Chu Như Lan, Chu Như Lan, những thế còn cố ý nhấn mạnh chữ “Chu”, dường như nhắc nhở cô rằng, hai cùng một ba. Chu Như Lan mang họ Chu, còn Vũ Như Hân mang họ Vũ.
Hai tay Chu Như Lan siết chặt, mượn sức từ bàn tay đang siết chặt đó, kéo cơ thể khỏi cách tường, cố gắng thẳng , hai đầu gối khuỵu xuống, tiến trạng thái chiến đấu.
“Mẹ, .” Chu Như Lan rõ ràng từng chữ, cho Vũ Như Hân , cũng là cho bản .
Lần đầu tiên Vũ Như Hân cảm nhận sức mạnh của chị, sự sợ hãi trong lòng như tìm thấy cọng cỏ cứu mạng, cô gật đầu, lặp lời Chu Như Lan: “Mẹ, .”
“Ting…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-320-am-tham-can-moi-han-ban-than-minh-yeu-duoi.html.]
Đèn trong phòng phẫu thuật tắt.
Chu Như Lan nhanh chân bước về , vội vàng chờ cửa phòng phẫu thuật mở .
Trong mắt Vũ Kiến Thiết mang theo vẻ sốt ruột, cất điếu t.h.u.ố.c lá đang kẹp giữa hai ngón tay trong hộp đựng t.h.u.ố.c lá bằng thép gỉ, đó nhanh chóng cất túi, nhanh chóng tiến lên, cửa phòng phẫu thuật.
Lãnh đạo động đậy, tất cả cũng bắt đầu động đậy.
Một đám bắt đầu tụ họp , vây kín cửa phòng phẫu thuật, kín tới mức một giọt nước cũng lọt nổi.
Trước đây, Vũ Như Hân hưởng thụ cảm giác vây quanh thế , thế nhưng bây giờ còn đang trong phòng phẫu thuật, sống c.h.ế.t , một đám liên quan tụm ở đây khiến cô cảm thấy phiền. cô vẫn giả vờ khôn khéo, trực tiếp bày tỏ sự bất mãn của , chỉ kéo vạt áo của chị, trong mắt là vẻ ấm ức.
Chu Như Lan mím môi, ngẩng đầu về phía Vũ Kiến Thiết: “Ba thể bảo những phận sự lùi về một chút ạ?”
Vũ Kiến Thiết cô một cái, trong mắt hiện vẻ uy nghiêm: “Ở đây đều là đồng nghiệp của con, là lãnh đạo, nào phận sự?”
Chu Như Lan ông trừng mắt, sự can đảm vất vả lắm mới xuất hiện lập tức biến mất, nước mắt tuôn từ hốc mắt, chảy xuống gò má, cô đầu , âm thầm cắn môi hận bản yếu đuối.
Thấy Chu Như Lan rơi lệ, Vũ Như Hân câm như hến, bàn tay đang nắm vạt áo chị gái vô thức rơi xuống, rủ xuống hai bên , ánh mắt chăm chú cửa phòng giải phẫu.
Cửa phòng mở ram giường bệnh đẩy , bác sĩ tháo khẩu trang xuống, ánh mắt lướt qua đám , tìm chính xác cần chuyện, với Vũ Kiến Thiến: “Tình hình tạm thời định, nhưng vẫn chờ xem ba ngày bệnh nhân thể tỉnh .”
Vũ Kiến Thiết nhẹ giọng hỏi tình hình của Miêu Huệ, Chu Như Lan nhào tới giường bệnh, đầu và cơ thể đang quấn băng gạc trắng, giơ tay lau nước mắt, thấp giọng kêu: “Mẹ, ơi…”
Khu nhà ở của sở công an tỉnh là một tòa nhà bảy tầng, mỗi tầng cao ba mét, còn thêm một phòng chứa đồ cao hơn hai mét, tổng cộng cao 23,6 mét. Rơi xuống từ một nơi cao thế , cho dù tấm bạt nhựa chống đỡ thì Miêu Huệ vẫn thương vô cùng nghiêm trọng. Rách da đầu, để lộ m.á.u thịt bên trong, xuất huyết nội sọ, vỡ lá lách, xương cốt nửa gãy diện rộng. Có thể , bây giờ bà còn sống đúng là kỳ tích.