[Thập niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Chạy Trốn. - Chương 91: Phiên ngoại 1997 hạ 【 hai 】
Cập nhật lúc: 2025-11-08 04:14:55
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đến khu nhà ngang mà Trương Thục Phân bọn họ đang ở, Triệu Chanh xuống xe ngẩng đầu lên mớ dây điện, dây phơi quần áo giăng mắc như mạng nhện lầu, thỉnh thoảng còn mấy cái giá ăng-ten TV chìa vểnh , trông chỉ một chữ: loạn.
Triệu Chanh khỏi lắc đầu, tuy hai bên đều giấu giếm xem mấy năm nay rốt cuộc kiếm bao nhiêu, nhưng những lúc lễ tết cùng ăn cơm, Triệu Chanh và Trương Thục Phân, cặp chị em dâu , cũng than nghèo kể khổ, nhưng thực trong lòng đều rõ, cũng đoán nhà đối phương bao nhiêu tiền tiết kiệm.
Như vợ chồng Trương Thục Phân, một mở tiệm cơm nhỏ, một lái taxi, một năm trôi qua trừ chi tiêu sinh hoạt, ít nhất cũng tiết kiệm ba bốn vạn.
Giá nhà lúc tuy tăng ít, nhưng một căn hộ ba phòng ngủ cũng nhiều nhất là hai vạn.
Kết quả là Trương Thục Phân thà chịu đem tiền bỏ ngân hàng ăn lãi suất, cũng chịu mua nhà cửa hàng.
Mỗi Triệu Chanh nhắc đến, Trương Thục Phân đều than thở, bảo nhà ba đứa con nuôi, đàn ông nhà cũng năng lực như chú út, tiệm cơm nhỏ của chị cũng bì với cửa hàng của Triệu Chanh linh tinh.
Triệu Chanh cũng thánh mẫu, chẳng qua đến đó thì thuận miệng khuyên một câu, Trương Thục Phân giở cái bài ca cẩm đó , Triệu Chanh khinh bỉ liếc mắt lên tận trời, còn bụng mà tiếp tục khuyên lơn, phân tích cho chị mấy cái chuyện tiền mất giá, vật giá leo thang.
Lâm Kiến Thành khóa xe cẩn thận, xách túi hoa quả tới, móc chìa khóa con đỉa quần, rảnh tay nắm lấy tay Triệu Chanh, “Đi thôi, lát nữa là ăn cơm .”
Triệu Chanh cũng quen dắt , đàn ông tuổi càng lớn càng dính , Triệu Chanh cũng lười .
Khu nhà ngang giữa thời buổi nhà mới mọc lên như nấm từng năm, bắt đầu lộ vẻ cũ kỹ. Không ít đều chọn mua nhà mới, mà nhà cũ ở khu nhà ngang liền đem cho thuê.
Thành phố Liên Dung đang phát triển, công tự nhiên ngày càng nhiều, nhu cầu thuê phòng giá rẻ cũng tăng lên.
Giống như nhà Triệu Chanh họ, ba cái mặt tiền cửa hiệu khác đắt hàng, hai căn nhà ở cũng lựa chọn khách thuê cẩn thận cho thuê, dù cho diện tích nhà họ đều khá lớn, cũng ít thuê chung hoặc thuê riêng lẻ.
Nói cũng , khu nhà ngang vì giá rẻ, kiểu nhà đa là phòng đơn, ở chen chúc chật chội, điều kiện sống thể là .
Chỉ riêng đoạn Triệu Chanh và Lâm Kiến Thành lên lầu 3, liền thấy lầu hai đang ồn ào xem ai tắc hầm cầu, lầu một c.h.ử.i rủa nhà nào lầu ném b.ăn.g v.ệ si.nh xuống mái hiên nhà .
Rồi chuyện phơi quần áo lầu lầu , quần áo của sắp khô, lầu phơi quần áo ướt sũng nhỏ nước xuống ướt, thế là một trận cãi vã kịch liệt nổ .
Mọi đều thấy nhiều nên quen , Triệu Chanh và Lâm Kiến Thành lên đến lầu 3, lên đến hành lang, thì đám Lâm Đại Thuận đang chơi đùa ở chỗ cuối hành lang rộng một chút liền thấy hai họ, vui vẻ chạy tới.
“Ba ! Bà nội nhắc, sắp ăn cơm !”
Vì uống ít sữa bò, thích vận động, Lâm Đại Thuận mới mười một tuổi cao gần bằng Triệu Chanh, 1 mét 54, đừng là trong lớp, mà ngay cả ở trường thì cũng xếp hàng cao ráo.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu lẽ cũng là gen của Lâm Kiến Thành , chứ Triệu Chanh thì vóc quá thấp.
thằng nhóc vẫn y như lúc nhỏ, vẫn còn trẻ con, cả ngày chỉ nghĩ chơi, thấy Triệu Chanh, Lâm Đại Thuận lập tức chạy tới giơ tay khoác lên vai Triệu Chanh, cái vẻ em chuyện với cô.
Lâm Kiến Thành giống như vô đó, lẳng lặng đưa tay gạt cánh tay Lâm Đại Thuận xuống. Mấy năm nay Lâm Kiến Thành ở nhà, tính tình càng ngày càng , chỉ cần Triệu Chanh ở đó, hai đứa nhỏ sợ ông.
Thế nên Lâm Đại Thuận dày mặt khoác tay trở , còn toe toét với ba .
Lâm Nhị Thuận cũng chạy , ngoan ngoãn ôm eo Triệu Chanh, ngước khuôn mặt nhỏ trắng nõn lên kêu một tiếng “Mẹ”.
Triệu Chanh “Ừ” một tiếng.
Ngẩng đầu thấy hai đứa cháu trai đang đỏ mặt cách đó vài bước, Triệu Chanh vẫy hai em đây, “Sáng mấy giờ các con khỏi nhà với ông bà nội thế? Đến sớm thế , chắc là trời sáng .”
Mấy năm nay kinh tế trong thành phố phát triển nhanh, nhưng nông thôn chẳng gì đổi, đặc biệt là nơi hẻo lánh xa xôi như thôn Tiên Nữ, sáu năm như một, con đường nhỏ vẫn là đường đất lồi lõm gập ghềnh.
Cơ mà cũng chút đổi, ít nhất đường cái thêm mấy chiếc xe ba gác cỡ lớn chở chở hàng.
Lâm Hoa và Lâm Đào thấy thím út vẫn thiết như , , đều thấy niềm vui trong mắt .
Triệu Chanh vốn thành kiến gì với trẻ con, tuy hai thằng nhóc cũng lúc nghịch ngợm, nhưng từ khi ba chúng nó sinh đứa em thứ ba lên thành phố việc và sống dài hạn, hai em liền trầm tính và hiểu chuyện hơn nhiều.
Năm đầu tiên khi hai đứa Bành Đại Hoa đưa lên thành phố nghỉ hè, là ở nhà bọn họ, Triệu Chanh cũng thoải mái, nhưng ở chung cũng đến mức so đo với hai đứa trẻ, nên Triệu Chanh cũng chăm sóc cho cả hai.
Chắc chắn là thể nào đối xử như với Đại Thuận và Nhị Thuận, chỉ là ở mức bạc đãi, điểm Triệu Chanh hề che giấu.
Lâm Hoa và Lâm Đào chẳng hề để tâm, dù cũng ruột của chúng nó để so sánh, càng thấy thím út Triệu Chanh .
Sau một thời gian ở chung, hai đứa nhỏ bằng lòng thiết ỷ cô, Triệu Chanh cũng nỡ lòng đẩy chúng nó .
Có lẽ là những ngày tháng qua quá lâu, con càng dễ mềm lòng, Triệu Chanh thường xuyên phỉ nhổ bản dạo cứ thỉnh thoảng mềm lòng đột xuất.
Từ đó về , hai đứa cháu trai lớn càng thiết với gia đình chú út.
Triệu Chanh chủ động tỏ thiện, Lâm Hoa và Lâm Đào cũng xóa sự xa lạ vì mấy tháng gặp, ngoan ngoãn gọi Triệu Chanh và Lâm Kiến Thành.
Lâm Hoa : “Bọn con đến lúc hơn 10 giờ sáng ạ, bọn con xuất phát từ thôn lúc hơn bốn giờ sáng.”
Cũng may bây giờ là mùa hè, chứ nếu đổi sang mùa đông thì đúng là chịu tội.
Hai và bốn đứa trẻ cũng ở hành lang bao lâu, dù diện tích cũng chỉ , cửa nhà nào nhà nấy đều mở toang, Bành Đại Hoa và Lâm Đại Hà chịu nổi cảnh chật chội trong phòng nên hành lang dạo, thấy Triệu Chanh và Lâm Kiến Thành đến.
“Kiến Thành đến ? Sao nhà luôn, chúng chờ nãy giờ! Mau nhà chuẩn ăn cơm!”
Bành Đại Hoa vốn định bụng châm chọc cô con dâu út một câu, nhưng liếc thấy hai đứa cháu nội thiết với Triệu Chanh, những lời chua ngoa đó đến đầu lưỡi nuốt ngược trong.
Con dâu cả thiên vị đứa út, đến cả Kiến Quốc cũng phần thờ ơ với hai đứa con lớn.
Giống hệt lý do của Trương Thục Phân, vì Lâm Hoa và Lâm Đào đều do Bành Đại Hoa và Lâm Đại Hà một tay nuôi lớn, nên so với đứa cháu út, hai ông bà già tự nhiên thiên vị Lâm Hoa và Lâm Đào hơn.
Lần thành phố, Bành Đại Hoa và Lâm Đại Hà cũng là vì tương lai của hai đứa cháu mà tính toán. Bành Đại Hoa vẫn nhớ lời Triệu Chanh từng khuyên vợ chồng con dâu cả đón hai đứa nhỏ lên thành phố sống chung, nên lát nữa khi còn nhờ cô con dâu út giúp.
Vì , Bành Đại Hoa giật giật khóe miệng, nặn một nụ với Triệu Chanh, “Em Ba, dạo tiệm buôn bán thế nào? Có bận lắm ? Đứa Quả Đào, cháu gái thứ hai nhà bà Chu ở thôn nghỉ học về nhà , nếu chỗ con cần , thì thuê nó . Con bé tuổi còn nhỏ, nhà nó cũng mong nó kiếm bao nhiêu lương, chỉ cần cho nó cơm ăn chỗ ngủ là , tiết kiệm lắm!”
Triệu Chanh Bành Đại Hoa chiếm tiện nghi gì của , mấy năm nay nào Bành Đại Hoa cũng nhiệt tình giới thiệu lao động miễn phí cho cô, nhưng Triệu Chanh thể thực sự sử dụng lao động trẻ em như .
Giải thích vài cũng vô ích, Triệu Chanh đành học khôn, chỉ cần trong tiệm cần là xong, già , thể theo kịp thời đại như lớp trẻ, mấy lời cũng chỉ là thuận miệng lẩm bẩm thôi.
Triệu Chanh đoán nếu mà đồng ý thật, thì Bành Đại Hoa đ.â.m chần chừ, hỏi cô là con bé đó cái gì cũng liệu hỏng việc ăn của tiệm .
Cũng nhiều chuyện phiếm, cả nhà đều phòng, trong phòng quả thực chật chội vô cùng, chỉ là một phòng đơn, bên ngoài cái ban công nhỏ.
Trương Thục Phân vì khác chiếm tiện nghi nhà , nên nấu cơm ngay cái ban công nhỏ .
Cái ban công nhỏ chỉ dài cỡ một sải tay lớn, kê cái bếp than và than tổ ong, đặt một cái bệ kê thớt thái rau xếp bằng gạch, chật đến mức xoay xở .
Vậy mà Trương Thục Phân và Lâm Kiến Quốc chẳng thấy gì , dù cũng ở quen .
Lâm Lượng năm tuổi Trương Thục Phân nuôi thành chút nhát , rụt rè sợ sệt ôm chân Trương Thục Phân bước từng bước một, thấy trong nhà nhiều đến, cũng dám mở miệng chào.
Trương Thục Phân nỡ ép con, nên cũng ngầm chấp nhận sự rụt rè của nó.
“Em dâu đến ! Tới tới tới mau xuống chuẩn ăn cơm! Kiến Quốc, dọn ghế cho em trai với các cháu! Hoa Hoa, lấy bát đũa!”
Hai đứa con lớn lâu như gặp, vợ chồng cả chẳng chút thiết.
Đứa cháu nội út gặp mặt ông bà nội mà một tiếng cũng thèm gọi, Bành Đại Hoa vốn vui, lúc Trương Thục Phân dám sai bảo cháu cưng của bà việc, cơn tức lập tức nhịn nữa.
“Hoa Hoa lâu lắm tới, bát đũa nhà mày ở !”
Đây rõ ràng là châm chọc nơi là nhà của Lâm Hoa và Lâm Đào.
Trương Thục Phân tuy thiên vị con út, nhưng nghĩa là chị để tâm việc hai đứa con lớn xa cách vợ chồng , cho rằng chính bà bà cố tình châm ngòi ly gián, lập tức bật , “Có lâu tới thì đây cũng là nhà của chúng nó, đến bát đũa ở cũng , cái đầu mọc cổ để gì!”
Có một kiểu khi c.h.ử.i mắng đều một đặc điểm, là khi gặp chuyện tiện c.h.ử.i thẳng mặt, họ sẽ tìm một cái cớ.
Triệu Chanh thấy nhiều nhất là cảnh trẻ con sang nhà hàng xóm đòi ăn, kết quả nhà đó cho, cha đứa bé liền thấy nhà keo kiệt bủn xỉn.
Chiêu trò bắt đầu, cha sẽ c.h.ử.i thẳng mặt , mà lôi chính con đ.á.n.h túi bụi, đ.á.n.h cao giọng c.h.ử.i mắng.
Bề ngoài là mắng con, nhưng thực chất lời trong lời ngoài đều đang mắng nhà keo kiệt.
Với kiểu trút giận , Triệu Chanh dám đồng tình, nhưng cũng chỉ cảm thán một tiếng mỗi mỗi khác, dù nếu là cô, hoặc là đối mặt trực diện, hoặc là dạy dỗ con cái tử tế để chúng nhận lầm của , hoặc là tự c.ắ.n răng phấn đấu, cố gắng để con bao giờ thèm thuồng miếng ăn trong nồi nhà khác.
Hai con ( chồng - nàng dâu) bắt đầu đấu võ mồm như , mà đều mượn cớ là ba em Lâm Hoa, Lâm Đào, Lâm Lượng.
Lâm Lượng sợ đến trợn tròn mắt, rúc vội lưng , còn Lâm Hoa và Lâm Đào thì mặt xụ bên cạnh ngoài cửa.
Một bữa cơm ăn trong cảnh cãi vã ầm ĩ, nhưng cả nhà dường như quen , đám đàn ông cứ lo chuyện của , Triệu Chanh thì chơi với bốn đứa trẻ, Bành Đại Hoa và Trương Thục Phân đấu khẩu từ đầu bữa cơm cho đến lúc ăn xong, đến lúc hai con chen chúc rửa bát đũa ngoài ban công nhỏ vẫn còn đang cãi .
Ba của hai em (Kiến Quốc, Kiến Thành) vất vả lắm mới cùng lên thành phố một chuyến, buổi chiều đương nhiên ở nhà bầu bạn tử tế với hai ông bà.
Vì cả bốn (vợ chồng Kiến Quốc, vợ chồng Kiến Thành) đều kiếm tiền, ăn cơm xong, liền thổi quạt chuyện phiếm, trong phòng quá chật, bên ngoài quá nóng, mấy đứa trẻ đều giữ chơi giường, nhất thời trong phòng ồn ào náo nhiệt.
Bành Đại Hoa đề cập chuyện vợ chồng cả mua nhà ở thành phố, “Vợ chồng chúng mày một đứa mở tiệm cơm, một đứa lái xe, bao nhiêu năm như , chẳng lẽ còn mua nổi một căn nhà? Nhìn vợ chồng thằng út kìa, thông minh , mua nhà mua cửa hàng, bây giờ gì, cũng tiền!”
Trương Thục Phân liếc mắt Triệu Chanh, , “Mẹ, thừa là vợ chồng con thông minh, chỉ kiếm đồng tiền mồ hôi nước mắt, gì tiền nhàn rỗi mà mua nhà.”
Để trong ngân hàng , gửi tiết kiệm định kỳ, đến kỳ là một khoản lãi mà ăn.
Những lúc bận rộn mệt mỏi, nghĩ đến con trong sổ tiết kiệm là cả phấn chấn.
Lâm Đào và Lâm Hoa vốn đang đùa vui vẻ với Đại Thuận, Nhị Thuận bỗng dưng im bặt, Triệu Chanh thấy liền nhíu mày, đoán chừng lát nữa hai con còn những lời khó , liền lập tức dậy, “Mẹ, ở nhà chuyện nhé, hôm nay trời nóng quá, con đưa mấy đứa nhỏ ngoài mua kem ăn.”
Nghe ăn kem, Đại Thuận và Nhị Thuận reo hò ầm ĩ, vì hai họ ở đây, Đại Thuận còn đằng chân lân đằng đầu đưa yêu cầu, “Mẹ, con nóng c.h.ế.t mất! Hôm nay con ăn hai que!”
Triệu Chanh mắng nó một câu, hiếm khi thoải mái, nên cũng đồng ý.
Hai đứa nhóc tiêu hóa đều , ngày thường Triệu Chanh cấm chúng nó ăn nhiều kem, cũng vì sợ ăn xong biếng ăn cơm.
Bành Đại Hoa còn kịp gì, Lâm Kiến Thành nãy giờ vẫn im lặng mở miệng , “Đi , rảnh rỗi việc gì, dẫn mấy đứa nhỏ công viên gần đây dạo một vòng cũng .”
Công viên nhỏ mấy trò chơi, mấy đứa trẻ đều , , đương nhiên là vui, ngay cả Lâm Hoa và Lâm Đào cũng giấu ánh mắt sáng rỡ, còn ủ rũ như .
Triệu Chanh đồng ý, vỗ m.ô.n.g mấy thằng nhóc lớn, bảo chúng nó mau xuống giường xỏ giày, bốn đứa trẻ vây lấy Triệu Chanh ồn ào đòi chơi tàu lượn hải tặc, Lâm Lượng ôm đùi , mắt theo đầy vẻ mong chờ, ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ.
ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ, bảo nó đây cùng thì Lâm Lượng cứ thụt lùi về , giữa ruột và thím út, Lâm Lượng đương nhiên chọn ở bên cạnh , mặc dù nó cũng .
Đó là vì Lâm Lượng 4 tuổi đều lớn lên lưng Trương Thục Phân, tiệm cơm bận rộn tối mắt tối mũi, Trương Thục Phân cũng chẳng sức mà chuyện giao lưu với đứa con đang cõng lưng.
Lâu dần, Lâm Lượng đ.â.m ít , còn hướng nội nhút nhát.
Bành Đại Hoa ý giữ Triệu Chanh ở giúp vài câu, nhưng thấy bốn đứa cháu lớn quấn lấy Triệu Chanh vui vẻ như , trong lòng bà xót xa, nên cũng ép giữ .
Lâm Đại Hà thấy Lâm Kiến Thành mở miệng , cũng gì thêm.
Mấy năm nay từ khi Lâm Kiến Thành bắt đầu thiết với họ, vợ chồng con cả lên thành phố, rõ ràng xa cách họ.
Sau khi nếm trải, cái tật thiên vị của hai ông bà già thực sửa đổi nhiều.
Hơn nữa họ thương hai đứa cháu lớn thiết với vợ chồng thằng út, Bành Đại Hoa và Lâm Đại Hà càng nghiêng về bên .
Triệu Chanh đưa bốn đứa trẻ , trong phòng lập tức yên tĩnh hơn hẳn, Bành Đại Hoa tiếp tục chuyện ban nãy, Lâm Đại Hà cũng lên tiếng, “Kiến Quốc, mày một lời chắc chắn , mua nhà đón Hoa Hoa với Đào Đào đây học .”
Lâm Kiến Quốc chần chừ liếc vợ một cái, Trương Thục Phân định mở miệng, liền Lâm Đại Hà lạnh lùng lườm một cái, “Con dâu cả, đừng tưởng tao với mày là đồ ngốc mà lừa, chúng mày kiếm bao nhiêu tiền, tiêu bao nhiêu tiền, trong lòng bọn tao rõ cả. Cô giáo của Hoa Hoa cũng , thành phố điều kiện giáo d.ụ.c hơn, để chúng nó ở thôn, mỗi cuối tuần đều bộ hơn ba tiếng mới về đến nhà, mùa hè còn đỡ, mùa đông tuyết rơi đường khó , chúng mày tự .”
“Nếu còn nhận hai đứa con , thì chúng mày mua nhà đón chúng nó học, cũng đừng lo tao với mày theo đây ăn bám chúng mày.”
Lời thực sự nghiêm trọng, Trương Thục Phân tìm lời nào để phản bác, Lâm Kiến Quốc càng cho nóng cả mắt, lập tức quyết đoán, “Ba, ba gì, ngày mai con liền xem nhà, trong tháng sẽ mua nhà! Hoa Hoa với Đào Đào đây, ba cũng đây luôn, hai đứa nhỏ vất vả hai ông bà chăm sóc lớn từng , cũng đến lúc để hai hưởng phúc !”
Lâm Kiến Thành vốn đang cân nhắc sự việc cũng gật đầu phụ họa, những chuyện bày tỏ thái độ thế tự nhiên sẽ để đề tài cho bàn tán, vì hai ông bà già chắc chắn sẽ lên thành phố.
Cho dù Bành Đại Hoa tiếc hai đứa cháu nội theo lên, thì Lâm Đại Hà và Trương Thục Phân cũng đều sẽ đồng ý.
Hai con trai đều ý , Bành Đại Hoa mỉm , hốc mắt cũng đỏ lên, ngay cả Lâm Đại Hà cũng lộ nụ vui mừng.
Chuyện mua nhà cứ thế quyết định, bất kể Trương Thục Phân cam lòng thế nào cũng đành chịu, đừng thấy bây giờ trong nhà đều là chị , nhưng một khi Lâm Kiến Quốc quyết tâm, Trương Thục Phân cũng cách nào phủ quyết.
Nói , Bành Đại Hoa lo lắng chậm trễ nữa sẽ đổi, giục Lâm Kiến Quốc chiều nay tìm nhà luôn.
“Về việc Kiến Thành chắc chắn rành, mày cùng em mày !”
Lâm Kiến Thành ý kiến, Lâm Kiến Quốc cũng giải quyết sớm để còn tiếp tục lái xe kiếm tiền, thế là hai em liền .
“Đợi bên bọn con xem mấy chỗ, để ba qua xem cùng, chọn cái ba thích!”
Lâm Kiến Quốc thật lòng , theo thấy, cả, hưởng sự thiên vị của ba , ba già , phụng dưỡng là chuyện đương nhiên.
Cho nên mua nhà , đương nhiên cũng phần của ba .
Đây cũng là vì mấy năm nay Lâm Kiến Quốc thường xuyên ở chung với Lâm Kiến Thành, vô cùng khâm phục em trai gây dựng cả một đội xe vận tải, nên tư tưởng cũng đổi nhiều.
Hai em , Lâm Đại Hà dậy, chuẩn xuống lầu dạo.
Sống ở quê quen , đến chỗ chật chội thế , cảm giác như đủ khí để thở, ngột ngạt đến phát hoảng.
Trương Thục Phân tính toán xong nếu mua nhà thì tiền trong sổ tiết kiệm sẽ vơi bao nhiêu, tính xong sắc mặt liền gì, liền đảo mắt với Bành Đại Hoa: “Mẹ, vợ chồng con tiết kiệm chút tiền khó khăn thế nào , thức khuya dậy sớm cả năm trời mấy ngày nghỉ ngơi, bọn con cũng nhớ Hoa Hoa với Đào Đào lắm chứ, sớm đón chúng nó đây, nhưng hai thằng nhóc đang tuổi ăn tuổi lớn thành phố chi tiêu tốn kém, chuyển trường cũng mất một khoản tiền……”
Đã miễn nhiễm với kiểu than của con dâu cả, Bành Đại Hoa mí mắt cũng thèm nhấc, “Ừ, chỉ vợ chồng chúng mày là dễ dàng, tiền của khác đều là từ trời rơi xuống đấy! Mấy năm nay mày đưa về bao nhiêu tiền nuôi con? Chẳng đều là tao với ông nhà tao lấy tiền lo cho chúng nó ăn mặc , tao đòi mày bù tiền là may , còn ở đây mà than với tao!”
“Tao xem như thấu , bây giờ mày là chỉ cần tiền cần , đợi đến lúc tao với ba chúng mày già cả nổi, e là mày vứt chúng tao ngoài đường cho c.h.ế.t đói c.h.ế.t rét mới hả ! Mất công lúc chúng tao thiên vị vợ chồng chúng mày, kết quả cuối cùng vẫn là vợ chồng thằng út hiếu thuận với chúng tao!”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Đây là cái lý 'xa thương gần thường' và sự kỳ vọng ban đầu khác gây .
Lúc , bà mặc sức lóc om sòm, Lâm Kiến Thành (thằng út) thể một xu cũng cho. Bây giờ nó ở xa, bà ầm lên , thì thằng út mỗi năm đều gửi tiền ba , một Tết, hai còn là sinh nhật hai ông bà già.
Tuy tiền nhiều, nhưng tấm lòng đó khiến Bành Đại Hoa và Lâm Đại Hà ghi tạc trong lòng.
Lại so sánh với vợ chồng con cả, tình cảm càng sâu đậm.
Trương Thục Phân cho hổ nên lời, vốn chị còn định than , đổi chuyện mua nhà thành thuê nhà, thuê nhà cũng đơn giản, cứ thuê cái căn dư của nhà Triệu Chanh . Đều là em ruột, khất nợ tiền thuê nhà, chẳng lẽ chúng nó còn mở miệng đòi ?
Lâm Kiến Thành quả thực am hiểu chuyện nhà cửa, dù thì dạo gần đây đang mua một căn nhà lầu sang trọng trong nội thành mới, nhà ở đó rộng, từng căn từng căn đều là biệt lập riêng sân, còn thể tự cái bể bơi gì đó trong sân, Lâm Kiến Thành xem thích.
Đương nhiên, giới thiệu nhà cho Lâm Kiến Quốc, thể nào giới thiệu loại , nhưng Lâm Kiến Thành rành thị trường nhà đất, trưa hôm đó liền dẫn Lâm Kiến Quốc tìm quen môi giới giới thiệu mấy vị trí tồi.
Nghĩ ở nhanh một chút, Lâm Kiến Thành đề nghị mua một căn nhà cũ còn mới tám phần, trang trí , chỉ cần đổi nội thất mềm, cần lo lắng mùi ở cho sức khỏe.
Lâm Kiến Quốc vẫn tin tưởng em, cũng bao nhiêu tiền trong tay, nên cuối cùng chốt ba căn nhà đều là loại ba phòng ngủ hai phòng khách.
Kiểu nhà cũng là mới tham khảo từ vùng ven biển về trong hai năm gần đây, nên tuổi thọ nhà tuyệt đối ngắn.
Triệu Chanh trưa hôm đó là dẫn bốn đứa trẻ mua kem, nhưng thực là dẫn chúng nó chơi, ăn kem, tàu lượn hải tặc, tàu lượn siêu tốc, chơi bóng nước.
Chơi mệt thì ăn đá bào, ăn xong đến sân trượt patin trong nhà máy lạnh để trượt, bốn đứa trẻ vui ơi là vui.
Trượt patin đối với mấy nhóc đang tuổi theo đuổi tự do kích thích mà , tuyệt đối là thứ dễ dàng gây nghiện, Lâm Hoa và Lâm Đào đều là đầu tiên trượt, vẫn thấy .
Lâm Đại Thuận khoe khoang trượt ván của cũng thể vui như , Lâm Hoa và Lâm Đào vô cùng hâm mộ, Triệu Chanh , cũng do lớn tuổi , mà lòng dễ dàng mềm như , bỏ tiền mua cho hai đứa mỗi đứa một cái ván trượt.
“Dù vẫn còn thời gian, đợi các con chuyển đến đây, để Đại Thuận dạy các con!”
Được thầy giáo nhỏ, Lâm Đại Thuận phấn khởi, hề thấy việc mua cho mà mua cho họ gì đúng, còn hưng phấn hơn cả Lâm Hoa và Lâm Đào.
Náo loạn cả một buổi chiều, tối về nhà, Lâm Hoa và Lâm Đào sang phòng của Đại Thuận và Nhị Thuận, Triệu Chanh tắm xong, lau tóc lên giường.
Lâm Kiến Thành cũng tắm xong nhanh, căn hộ họ đang ở bây giờ là ba phòng ngủ, hai phòng khách, một bếp, hai vệ sinh, phòng ngủ chính toilet riêng, cần chen chúc dùng chung với hai đứa con đang tuổi lớn.
Triệu Chanh ngáp một cái, tóc mới khô một nửa lười lau, ném cái khăn lông lên chiếc ghế nhỏ cạnh giường. Lâm Kiến Thành kéo chiếc khăn lông khô đang vắt cổ xuống, đây quỳ bên mép giường lau tóc cho Triệu Chanh.
“Sao thế, mệt ?”
Triệu Chanh “Ừ” một tiếng, cả như xương lật bò lên giường.
Lâm Kiến Thành thuận thế hờ lên eo cô lau tóc cho cô, kể chuyện xem nhà với cả.
Nói xong, nhắc đến chuyện chuẩn mua căn biệt thự riêng lẻ ở khu đô thị cao cấp .
Triệu Chanh ý kiến gì với việc mua một căn biệt thự nhỏ, đàn ông trong nhà mua thì cứ mua thôi.
Biết nhà (nhà bố ) cũng sắp mua nhà, mua xong còn đón bọn họ lên thành phố sống, dù trong lòng khúc mắc với cha , Lâm Hoa và Lâm Đào cũng vui vẻ, nhiều hơn, cũng nhiều hơn.
Bành Đại Hoa và Lâm Đại Hà ở đây hai ngày, đợi Lâm Kiến Quốc mua nhà xong, hai ông bà già cũng ở nổi nữa, vội vàng về thôn, kéo cũng .
Mấy ngày , Triệu Chanh xem lịch tính ngày "dì cả" thì thấy mai là ngày 1 tháng 7, cô đột nhiên sững sờ, nhớ một sự kiện quên.
Ngày 1 tháng 7 năm 1997, chẳng là ngày Cảng Thành (Hồng Kông) trở về !
Vừa nhớ tới điều , Triệu Chanh liền yên, cô là nhiệt huyết yêu nước gì, huống hồ đây vẫn là tổ quốc ở một thế giới song song.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-chay-tron/chuong-91-phien-ngoai-1997-ha-hai.html.]
cứ nghĩ đến chuyện là khó mà bình tĩnh , Triệu Chanh thầm nghĩ, e là vì đây từng tự trải qua cái cảm giác xung quanh đều phấn khởi.
Lâm Kiến Thành phát hiện cảm xúc bồn chồn của cô, khỏi thắc mắc, buổi tối ôm cô dỗ dành cả buổi, thấy vẫn hiệu quả, dứt khoát tự trận "vận động" cùng cô.
Vận động nhiều một chút, cơ thể mệt mỏi là thể tự ngủ . Triệu Chanh quả nhiên ngủ say, sáng hôm cũng dậy nổi, cả còn lười biếng động đậy.
Dù bây giờ là bà chủ, Triệu Chanh thoải mái quyết định hôm nay trốn việc ngủ nướng.
Bốn đứa trẻ ngoài chơi, Triệu Chanh ngủ mơ mơ màng màng, bỗng dưng cửa phòng ngủ đẩy mạnh , giọng Lâm Kiến Thành phấn khích khó hiểu, “Chanh Tử! Cảng Thành trở về !”
Triệu Chanh giật một cái, mở mắt liền thấy một khuôn mặt phóng đại nhanh chóng, đó là ôm lòng hôn lấy hôn để.
Triệu Chanh còn kịp gì, lầu đột nhiên vang lên từng tràng pháo, còn nhiều cảm xúc dâng trào hò hét gì đó, loáng thoáng cái gì mà Cảng Thành.
Lâm Kiến Thành tiếng pháo nhắc nhở, lập tức bật dậy, “! Phải đốt pháo chúc mừng! À đúng , còn cắm cờ đỏ ở tiệm của chúng ! Trên xe tải cũng treo!”
Nói xong, Lâm Kiến Thành liền vội vã ngoài, bàn phím máy tính trong phòng khách ấn đến kêu lách cách.
Triệu Chanh hồn, động tĩnh càng thêm sôi sục bên ngoài, cô từ từ nở nụ .
Dù nơi đây là Thỏ Quốc (TQ) từ đầu đến cuối, nhưng đó vẫn là tổ quốc của cô mà.
Ngày hôm đó, nhiều cửa hàng đều nô nức cắm cờ đỏ, xe cộ đường cái cũng dán hình cờ đỏ, Triệu Chanh cho cả hai cửa hàng treo bảng chúc mừng, giảm giá 50%, liên tục trong bảy ngày.
Tuy ai tổ chức, nhưng đều hẹn mà cùng dùng cách của riêng để chúc mừng tổ quốc, những cụ già hồi lâu khỏi cửa cũng chống gậy, xe lăn phố.
Những học sinh như Đại Thuận, Nhị Thuận nhà điện thoại liên lạc, cũng nhận thông báo khẩn của trường, lũ lượt đồng phục chạy về trường, em nào em nấy n.g.ự.c đeo huy chương, tay giơ cờ đỏ, xếp hàng phố.
Phóng viên đài truyền hình thành phố cũng xuất động, phim chụp ảnh vô cùng náo nhiệt, ngay cả hai cửa hàng đang giảm giá chúc mừng của Triệu Chanh cũng , chiều tối hôm đó liền lên bản tin tối của đài truyền hình.
Buổi tối, Lâm Kiến Thành vẫn hết phấn khích, ôm Triệu Chanh nhất quyết đòi sinh con với cô.
“Cố gắng hai tháng, vặn sinh tháng Bảy sang năm, sinh một em bé Cảng Thành trở về!”
Mấy năm nay, chỉ Lâm Kiến Thành mong mỏi cô sinh, mà ngay cả Đại Thuận, Nhị Thuận cũng chạy tới với cô là em trai em gái, là chắc chắn do ba bọn nó xúi giục.
Triệu Chanh tự thấy lẽ cũng ba tẩy não cả ngày, cho nên đến bây giờ cư nhiên cũng còn bài xích chuyện sinh một đứa trẻ cho vui nhà vui cửa.
Đừng thấy Triệu Chanh hôm nay đốt pháo cũng chạy như điên ngoài đường, nhưng trong lòng kích động cũng kém.
Trong tâm trạng , Triệu Chanh trầm ngâm một lát, cuối cùng gật đầu. Lâm Kiến Thành mừng như điên, ôm lên giường hăng hái chiến đấu, chỉ hận thể trong một đêm nhét ngay cô con gái bụng vợ.
Đã quyết định sinh con thì cần dùng bao trong nhà nữa.
Hôm Triệu Chanh ở nhà dọn dẹp vệ sinh, lúc dọn dẹp tủ đầu giường, mở hộp bao thì đột nhiên phát hiện gì đó ―― tại mỗi cái túi gói hình vuông nhỏ đều từ một đến ba cái lỗ nhỏ như lỗ kim?
Lâm Kiến Thành , thấy Triệu Chanh cau mày chằm chằm cái túi vuông nhỏ tay, nhất thời trong lòng "lộp bộp" một tiếng.
Triệu Chanh từ từ đầu , ánh mắt sắc như d.a.o về phía , “À, đồng chí Lâm Kiến Thành, đây là chuyện gì ?”
Lâm Kiến Thành sợ hãi, theo bản năng lùi nửa bước.
Phòng bên cạnh, Lâm Hoa đột nhiên thấy tiếng gì đó, trò chơi xếp hình tay cầm mà buông , “Đại Thuận, cứ như thấy tiếng của chú út nhỉ?”
Nghe, hình như là kiểu đ.á.n.h .
Lâm Đại Thuận sấp giường rung chân, với vẻ chẳng gì lạ, “Ồ, chắc chắn là ba em chọc em giận , , vợ chồng mà, đ.á.n.h một trận là thôi.”
Lâm Nhị Thuận bên cạnh thở dài lắc đầu, “ đó, ba chẳng chịu học khôn gì cả.”
Lâm Hoa và Lâm Đào đều trợn tròn mắt, cái gì gọi là vợ chồng đ.á.n.h một trận là ? Còn nữa, đ.á.n.h ? Thím út đang đánh?
tại Đại Thuận và Nhị Thuận hề sốt sắng? Bọn họ quên thím út đối xử với họ thế nào ?
Lâm Hoa và Lâm Đào đều nghĩ giống , lập tức tức giận bò dậy, xuống giường xỏ giày chuẩn giúp thím út.
Lâm Hoa còn vui với Đại Thuận và Nhị Thuận: “Thím út với các em như , bây giờ đang chú út bắt nạt, các em thế mà thèm động đậy, đúng là lầm các em !”
Lâm Đào cũng hùa theo hừ một tiếng với hai đứa, “Nhìn lầm các em !”
Thím út như , chúng nó quá lương tâm!
Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận hiểu , ngớt.
Thấy hai đứa nó còn , Lâm Hoa và Lâm Đào càng tức, nắm c.h.ặ.t t.a.y chỉ hận thể lao đ.á.n.h với hai đứa một trận.
, thím út còn đang đ.á.n.h ở phòng bên, họ cứu thím út , về sẽ tính sổ với hai đứa !
Đại Thuận chân trần nhảy xuống giường, giữ hai ông họ đang tức như trâu nước , “Ai da các đừng vội, là em đ.á.n.h ba em, , tình thú vợ chồng thôi mà!”
Cái vẫn là ba bọn nó dạy bọn nó. Lâm Hoa và Lâm Đào bán tín bán nghi, đợi một lát cửa phòng bên cạnh mở , hai em vội vàng ló đầu xem.
Triệu Chanh thấy hai đứa nhỏ , vuốt mái tóc ướt mồ hôi, vẫy tay với hai đứa, “Sao thế, chuyện gì ?”
Thím út một vết thương nào, ngược là chú út một bước, khóe miệng bầm một mảng, cổ còn mấy vết cào mới tinh, còn đang xoa bụng, là bộ dạng đánh.
Lâm Hoa và Lâm Đào tin , đồng thời tam quan cũng chấn động cực mạnh.
Hóa thím út nhỏ gầy như , mà lợi hại đến thế!
“Không, gì ạ!”
Lâm Hoa sốc đến mức líu cả lưỡi, xong liền kéo em trai, rụt cổ chuồn về phòng.
Triệu Chanh ngơ ngác, “Sao nhỉ?”
Cô còn mấy đứa trẻ trong nhà "tình thú" giữa và chồng, vì nào cô cũng đóng cửa phòng mới "hành sự".
Lâm Kiến Thành thì , nhưng bây giờ cũng chẳng quan tâm chuyện đó, “Chanh Tử, em đ.á.n.h cũng đ.á.n.h , đừng giận nữa.”
Lỡ mà giận lên, chuyện tối qua đồng ý bây giờ đổi ý, Lâm Kiến Thành thật sự là cũng chỗ mà .
Chỉ là thật sự đặc biệt một cô con gái! Cho dù mềm mại, trắng trẻo, đáng yêu, mà đen, , béo cũng !
Triệu Chanh lườm một cái, hừ một tiếng bếp, chuẩn gọt đĩa trái cây cho mấy đứa nhỏ. Lâm Kiến Thành vội vàng đuổi theo, chỉ thiếu nước vẫy đuôi.
Cũng may Lâm Kiến Thành thất vọng, vì "kế hoạch chọc thủng bao" của thành công, sớm thành công cả khi Triệu Chanh gật đầu đồng ý, trong bụng cô âm thầm mang một mầm sống nhỏ.
Lâm Kiến Thành vui, Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận cũng vui, ba đàn ông trong nhà chỉ thiếu nước vây quanh Triệu Chanh.
Thấy biểu hiện của hai đứa con, Triệu Chanh cũng yên tâm hơn nhiều.
Tuy cô thể đảm bảo tuyệt đối sẽ thiên vị đứa nhỏ , nhưng cô cũng tự nhắc nhở nhất định thể để hai đứa lớn chịu thiệt thòi.
Chương 92 phiên ngoại 1997【 tam 】
Tháng 11, kỳ thi giữa kỳ kết thúc bao lâu, cuối tuần thứ hai khi kết quả, trường học liền thông báo cho phụ đến họp.
Từ lúc Triệu Chanh m.a.n.g t.h.a.i tháng 7, Lâm Kiến Thành, ông bố tương lai vốn tâm lý an phận, bỗng nhiên như tiêm m.á.u gà, cả ngày suy tính để phát triển đội xe của .
Lúc đó Triệu Chanh thuận miệng một câu là giúp vận chuyển bưu kiện, Lâm Kiến Thành lóe lên linh cảm, liền bắt đầu chạy đôn chạy đáo tìm hợp tác, dự án vận chuyển bưu kiện.
Cho đến nay, bận rộn hơn bốn tháng, lúc vẫn còn đang dầm mưa dãi nắng công tác ở nơi khác.
Một (chồng) ở nhà, họp phụ đương nhiên là Triệu Chanh.
Cũng may sức khỏe Triệu Chanh vốn luôn , m.a.n.g t.h.a.i cũng thấy chỗ nào khó chịu, sinh hoạt và công việc hàng ngày về cơ bản ảnh hưởng.
Bụng Triệu Chanh năm tháng, nhưng m.a.n.g t.h.a.i gọn gàng, bụng lộ mấy, mặc quần áo mùa đông là .
Sau khi thai, Triệu Chanh luôn vô cùng thèm ngủ, triệu chứng nào khác, chỉ là buồn ngủ, qua ba tháng đầu, triệu chứng đỡ hơn một chút, nhưng buổi sáng nhất định dậy muộn, giữa trưa cũng nhất định ngủ trưa.
Sau khi tin Triệu Chanh mang thai, dì Ngô cố ý mua đồ đến thăm cô, chắc chắn là do đứa nhỏ trong bụng ham ngủ.
Có chút khác biệt so với các sản phụ khác, chất lượng giấc ngủ của Triệu Chanh hiện giờ đến lạ thường.
Sáng nay rõ ràng là dậy sớm một chút, kết quả lúc cô tỉnh dậy, Lâm Đại Thuận nấu xong cháo trứng gà, Lâm Nhị Thuận thì chạy cổng tiểu khu mua món há cảo hấp vỏ mỏng mà Triệu Chanh thích ăn, hai em dùng hành động thực tế để thể hiện sự bảo bọc dành cho Triệu Chanh và sự mong chờ em trai/em gái.
Thấy Triệu Chanh dậy, Lâm Nhị Thuận còn chạy tới nặn sẵn kem đ.á.n.h răng, lấy sẵn nước ấm cho Triệu Chanh.
Lâm Đại Thuận thì múc sẵn cháo, dọn sẵn đũa, chạy đến cửa toilet phòng ngủ chính để hỏi câu mà gần đây hầu như ngày nào cũng hỏi.
“Mẹ, em gái đạp ?” Từ khi em bé năm tháng tuổi trong bụng sẽ bắt đầu cử động, Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận dành sự chú ý tuyệt đối cho việc .
Bọn nó tò mò dáng vẻ em bé cử động trong bụng.
Triệu Chanh cảm ơn Lâm Nhị Thuận, bực : “Đã bảo là nếu em đạp thì sẽ với các con mà, Đại Thuận, con mới tí tuổi lải nhải thế, xem bạn gái!”
Lâm Đại Thuận "xì" một tiếng, tự đắc giơ tay vuốt tóc, “Mẹ, rốt cuộc hiểu lầm gì về con trai ? Ở trường, con chính là Rukawa Kaede đấy!”
Phụt! Triệu Chanh suýt nữa thì sặc nước bọt, phun nước , Triệu Chanh liếc nó, “Còn Rukawa Kaede, thấy con là Hanamichi Sakuragi thì . Muốn Rukawa Kaede thì cũng là Nhị Thuận, trắng trẻo lạnh lùng.”
Lâm Nhị Thuận ấm ức, “Mẹ, con lạnh lùng khi nào? Con rõ ràng là "ấm nam" ( trai ấm áp) mà!”
Từ "ấm nam" cũng là Triệu Chanh , vì Lâm Nhị Thuận tuy còn nhỏ nhưng luôn thích chăm sóc cô, Triệu Chanh liền ôm nó bảo nó là "ấm nam" của .
Ba con chuyện tào lao một hồi, đợi Triệu Chanh rửa mặt đ.á.n.h răng xong, cả nhà cùng ăn sáng, Triệu Chanh bảo hai đứa mang khăn quàng cổ theo.
“Dù nóng cũng để gọn trong ba lô, nếu leo núi với bà nội Ngô, núi chắc chắn gió, các con dùng thì cũng thể đưa cho bà nội Ngô, ông nội Chương dùng.”
Ông nội Chương là bạn già mà dì Ngô tìm .
Năm ngoái, khi Lâm Đại Thuận học lớp 4 tiểu học, dì Ngô còn chăm sóc hai em nữa, vì lý do sức khỏe, mà là dì Ngô tìm ý, đang yêu đương.
Người đó cũng là góa vợ từ sớm, cô con gái duy nhất là quân nhân, đối với việc cha cuối cùng cũng gặp đối tượng tái hôn, cô ngược còn thở phào nhẹ nhõm.
Con gái hai bên đều về gặp mặt , khi xác định nhân phẩm của đối phương, dịp Quốc khánh năm ngoái liền mời mấy bàn bạn bè thích ăn một bữa cơm, lãnh giấy đăng ký kết hôn là xem như vợ chồng.
Bên Triệu Chanh hai đứa nhỏ đều lớn, Lâm Đại Thuận thể chăm sóc em trai ở trường, học về cũng cần đưa đón, vì dì Ngô liền đến nữa.
giữa hai bên vẫn coi như , so với Bành Đại Hoa, Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận ngược còn thiết với bà nội Ngô hơn, lễ tết, thỉnh thoảng cuối tuần, hai em đều tự bắt xe qua thăm dì Ngô.
Bạn già của dì Ngô là ông nội Chương cũng thương yêu hai đứa trẻ bầu bạn với dì Ngô nhiều năm , thật sự giống như ông bà nội ruột, mỗi hai đứa nhỏ qua, hai ông bà già đều cố ý dẫn hai đứa chơi, còn hơn cả ông bà nội ruột bình thường.
Họp phụ ở trường chia theo từng khối lớp, hôm nay là phụ khối 5 họp, mai là khối 4, ngày là khối 3, Lâm Nhị Thuận học lớp 3, nên ngày Triệu Chanh vẫn đến trường một chuyến.
Cũng may trường học của hai đứa nhỏ sắp xếp như , nếu Lâm Kiến Thành nhà, Triệu Chanh để phân họp phụ cho cả hai đứa.
Trường họp phụ , đặc biệt dặn dò cho dắt theo con, nên Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận cùng Triệu Chanh cũng , dì Ngô bên gọi điện thoại tới, bảo hai đứa nhỏ cuối tuần rảnh thì leo núi, dạo công viên mới xây với ông bà.
Nghe Triệu Chanh , hai em ngoan ngoãn “Vâng” một tiếng đồng ý, nhét khăn quàng cổ ba lô.
Mỗi đứa đeo một cái ba lô thể thao giải trí mà Triệu Chanh cố ý mua cho để dùng chơi hàng ngày, bên trong nước, áo khoác, khăn lông, khăn giấy, khăn quàng cổ, cuối cùng còn treo một cái đệm lót ở túi bên hông ba lô, hai em cùng Triệu Chanh khỏi nhà.
Nơi Triệu Chanh họ ở bây giờ là ở gần cửa hàng, chính là cái tiểu khu đang xây dựng gần căn hộ đầu tiên họ mua lúc , vì cách trường học hề xa, bộ đến mười phút.
Tuy rằng hôm nay học sinh khối 5 bộ đều đến trường, nhưng trường vẫn sắp xếp học sinh khối 6 đại biểu học sinh nhiệt tình ở trường.
Thực là để tiếp đón, điểm danh nọ, hoặc là dẫn đường, hoặc là giúp giáo viên các lớp rót nóng cho phụ .
Hai đứa nhỏ nhà Triệu Chanh từ lúc học mẫu giáo học ở trường tiểu học 2, quen thuộc nơi , nhanh liền đến phòng học của Lâm Đại Thuận.
“Chị là của em Lâm Viễn ạ? Chào chị chào chị, là của Chu Hổ.”
“Học kỳ Hổ Tử nhà cùng bàn với em Lâm Viễn, thái độ học tập tiến bộ từng ngày, kỳ thi giữa kỳ môn Văn môn Toán đều hơn 80 điểm, ôi chao, với bố nó mừng c.h.ế.t! Hôm nay lúc , bố nó còn dặn dặn , là nhất định cảm ơn em Lâm Viễn cho tử tế.”
Triệu Chanh xuống, phụ của bạn cùng bàn Lâm Đại Thuận nhiệt tình một tràng dài.
Lâm Viễn chính là tên khai sinh của Lâm Đại Thuận, là năm chín mốt, lúc về quê ăn Tết xong, khi trở thành phố đồn công an sửa tên.
Lúc đó Triệu Chanh bảo Lâm Kiến Thành bố thì nghĩ tên , kết quả đàn ông đúng thật là đặt tên, Lâm Đại Sơn thì là Lâm Đại Hải, thì cũng chạy theo trào lưu gọi là Lâm Thanh Sơn, Lâm Hậu Thổ gì đó, Triệu Chanh tức điên, lập tức véo cho một cái đau điếng.
Cuối cùng Triệu Chanh, kế , đành nhận việc khó, gọi Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận tới, ba con thì thầm bàn bạc hơn nửa đêm.
Cuối cùng Triệu Chanh nghĩ mấy cái tên đơn giản: Lâm Viễn, Lâm Uyên, Lâm Trí, Lâm Dục.
Lâm Đại Thuận, cái đồ lười biếng, vì để tên cho dễ, nhanh chóng quyết định chọn cái tên Lâm Viễn.
Lâm Nhị Thuận thì nghiêm túc hơn, hỏi hết ý nghĩa của mấy cái tên, Triệu Chanh thuận miệng câu “Lặng để nghĩ xa” (Tĩnh dĩ trí viễn), thế là Lâm Nhị Thuận liền chọn cái tên Lâm Trí liên quan đến trai.
Triệu Chanh còn thấy thuận miệng, dù nếu liên quan, thì cũng là là Trí, em là Viễn chứ?
Lâm Đại Thuận cứ ôm khư khư cái tên “Lâm Viễn” đơn giản dễ buông, còn năng hùng hồn gì mà chí hướng của là vươn tới phương xa, mấy lời vớ vẩn.
Cuối cùng, tôn trọng ý kiến của hai đứa trẻ, Triệu Chanh liền chốt hai cái tên .
Còn Lâm Kiến Thành, khi véo một trận, khôn , từ đầu đến cuối tiếng nào, hỏi , liền bảo , dù chọn tên nào cũng vẻ và ý nghĩa hơn mấy cái tên nghĩ .
Mẹ Chu Hổ nhiệt tình như , lời khen con , Triệu Chanh đương nhiên vui vẻ, hai chuyện hợp rơ. Phụ bàn bàn cô là của Lâm Viễn, cũng vui vẻ bắt chuyện.
Lũ trẻ trong lớp bây giờ đều ở độ tuổi 11-12, chúng nó thể nể phục mấy học sinh xuất sắc thành tích , nhưng kiểu như Lâm Đại Thuận, duyên với , dẫn cả đám con trai trượt ván, đá cầu, chơi bóng, tuyệt đối là “đại ca” mà nhiều bạn nam sùng bái tôn sùng, các bạn nữ sinh cũng sẽ chú ý nhiều hơn.
Bọn trẻ về nhà, khó tránh khỏi sẽ kể cho bố ở lớp bạn bạn lợi hại thế nào, Triệu Chanh thích họp phụ cho con, vì nào cô đến cũng cả đống lời khen con .
Phụ khen xong, giáo viên đến còn khen nữa, khen trong lúc họp, họp xong còn kéo Triệu Chanh khen cẩn thận, tóm là kiểu xong khiến tâm trạng thoải mái, về nhà ăn thêm hai bát cơm.
Cuộc họp phụ kéo đến trưa là kết thúc, Triệu Chanh cũng định đến cửa hàng, từ lúc mang thai, Triệu Chanh chỉ đến cửa hàng buổi sáng, trưa về nhà ăn cơm là ngủ trưa.
Giấc về cơ bản là ngủ đến hơn 5 giờ chiều, mùa đông hơn 5 giờ nhá nhem tối, còn đến cửa hàng gì nữa.
Ngày thứ ba, Triệu Chanh họp cho Lâm Nhị Thuận, nhận lời khen còn nhiều hơn, dù thì Lâm Nhị Thuận so với trai, ngoài các bạn nam yêu quý, còn nhiều bạn nữ cũng yêu quý.
Triệu Chanh thấy hai em mà yêu đương, e là Nhị Thuận sẽ vượt mặt trai.
Cơ mà về chủ đề yêu sớm, Triệu Chanh cũng thảo luận nghiêm túc với hai đứa, khi bản năng lực chịu trách nhiệm với bạn nữ, nhất đừng dễ dàng hứa hẹn.
Triệu Chanh cũng trông mong mấy lời của sẽ khiến hai đứa nhỏ tương lai trở thành đàn ông tuyệt thế ưu tú gì, chỉ hy vọng chúng nó đừng quá tệ bạc là , nếu cô đ.á.n.h ngoài ba của chúng nó, e là bất đắc dĩ cộng thêm tên của hai em chúng nó.
Không đợi đến tuổi dậy thì nổi loạn của hai đứa nhỏ Triệu Chanh lo sốt vó, giữa tháng Ba nửa đầu năm , trong sự chờ đợi nôn nóng của ba đàn ông Lâm Kiến Thành, Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận, cô con gái / em gái của họ cuối cùng cũng đời.
Triệu Chanh sinh thường, cũng chịu tội mấy, từ lúc trở đến lúc sinh , cũng chỉ hơn một tiếng, ngay cả bác sĩ cũng bảo là nhanh.
Sinh con xong vốn dĩ mệt, nhưng Triệu Chanh tỉnh táo một cách khó hiểu, ngược đứa bé sinh oe oe một hồi, đó liền ngoan ngoãn ngủ.
Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận còn đang vây quanh nôi xem em gái, Lâm Kiến Thành vội vàng rót canh trứng chưng đường đỏ từ bình giữ nhiệt cho Triệu Chanh ăn.
Triệu Chanh dựa lòng ăn nửa bát, uống xong canh, cô cũng nhịn cứ liếc mắt con khỉ con đỏ hỏn đang nắm hai tay nhỏ giơ lên hai bên đầu, miệng chóp chép ngủ trong nôi.
“Y tá bảo lớn lên giống em, em chẳng thấy giống chỗ nào?”
Lông mày thì nhạt như , trán còn mấy nốt mụn sữa trắng li ti, da dẻ đều đỏ hỏn, tóc thì mọc khá , nhưng tổng thể, vẫn là một con khỉ con đỏ hỏn tóc.
Dù da nhăn nheo như ông già, nhưng Triệu Chanh, ruột , vẫn thể trái lương tâm mà khen là xinh .
Lâm Kiến Thành vô cùng thỏa mãn, đặt bát xuống, nhẹ nhàng đặt tay chân Triệu Chanh lên giường, vuốt trán Triệu Chanh, cúi đầu hôn cô, thật dịu dàng, “Giống em, lớn lên thật là xinh .”
Đây chẳng là đang vòng vèo cô lớn lên xinh , Triệu Chanh còn e thẹn như lúc mới cưới, nhưng cũng ngượng ngùng vì hai đứa con thấy, khẽ đ.ấ.m một cái.
Lồng n.g.ự.c Lâm Kiến Thành rung lên, bật một tràng khẽ, chẳng thèm để ý bọn trẻ ở đó .
“ , để đặt tên cho con gái, lật từ điển nửa năm trời, nghĩ hai cái tên. Con gái chúng xinh như , em xem nên gọi là Lâm Như Hoa là Lâm Mỹ Lệ?”
Triệu Chanh: “……”
Ngươi chồng , cũng ba của con , cút ngay cho !
Cuối cùng, tên của con gái vẫn là do Triệu Chanh cùng hai con trai bàn bạc quyết định, gọi là Lâm Nhã, đơn giản ngụ ý .
Mấu chốt là Lâm Nhị Thuận thích, tên của em gái hợp với chữ Trí của nó nhất (Trí - Nhã). Em gái Tiểu Nhã nó (Trí) cưng chiều nhất, còn nó (Trí) thì " đầu" trai (Viễn), ừm, thật hảo để khái quát sự phân chia tầng lớp kim tự tháp của ba em bọn nó.
Lâm Kiến Thành tủi , nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy hộ khẩu cho con gái, hơn nữa dám to gan ch.ó mà tự ý đổi thành cái tên đặc biệt thích là “Như Hoa” “Mỹ Lệ”.
Mười mấy năm , Lâm Nhã "sóng gió" đặt tên lúc nhỏ của , thật lòng cảm tạ cả, hai và .
Ba ba Lâm Kiến Thành: “……”
Tại QAQ?