[Thập niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Chạy Trốn. - Chương 28

Cập nhật lúc: 2025-11-07 04:33:39
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Triệu Chanh cũng , chồng mà tối qua cô mới tiếc là c.h.ế.t sớm, đang đường trở về. Lúc đến đồn công an, cô vẫn còn đang nhẩm tính rằng sẽ mất một tháng nữa là thể lấy giấy tờ.

 

Triệu Chanh nhớ, giấy tờ tùy , nếu chậm thì hơn hai mươi ngày, gần một tháng mới . Nhanh thì bảy ngày là xong. Cũng thời dịch vụ nhanh nếu chi thêm tiền .

 

Nghĩ , bây giờ là năm 1991, Triệu Chanh mấy lạc quan về việc .

 

Triệu Chanh khỏi nhà từ lúc trời còn tờ mờ sáng, bộ hơn ba tiếng đồng hồ. Lúc đến thị trấn, đồn công an cũng mở cửa việc.

 

Triệu Chanh nóng lòng thẳng đến đồn công an. Bên trong vắng vẻ, yên tĩnh, cũng dân nào. Vẫn là hai vị cán bộ mặc sắc phục , một báo uống , một cúi đầu lách gì đó.

 

Triệu Chanh cửa sổ việc. Ánh sáng đổi, trai trẻ bên trong liền nhận , ngẩng đầu qua.

 

Thấy Triệu Chanh, trai trẻ sững một chút, buông bút, đan hai tay , ung dung Triệu Chanh, dường như đang xác nhận, như đang quan sát điều gì đó.

 

“Đồng chí, cô việc gì ?”

 

Triệu Chanh cảm thấy thái độ của đối phương chút kỳ quái, nhưng cũng cảm nhận ác ý gì, nên cô giữ thái độ đúng mực, nở một nụ rạng rỡ, giọng trong trẻo, dễ . Cô tìm cách để lấy cảm tình của nhân viên việc, mong chuyện thuận lợi: “Vâng, ơi. Tuần đến hỏi về việc hộ khẩu. tên Triệu Chanh, là Chanh trong quả chanh. Nhà đẻ xong hộ khẩu cho . Bây giờ đến giấy tờ tùy , xin hỏi bây giờ thể ạ?”

 

nhanh nhẹn lấy sổ hộ khẩu , hề dây dưa. Thái độ thể cho những nhân viên công tác thiếu kiên nhẫn cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

 

Đây đều là kinh nghiệm mà Triệu Chanh đúc kết nhiều giấy tờ. Không còn cách nào khác, mặc dù dân thường mắng các đơn vị hành chính việc hiệu quả, nhưng lúc bản cần việc, vẫn đối mặt với thái độ thiếu kiên nhẫn và giọng điệu cáu gắt của họ.

 

Tuy nhiên, Triệu Chanh hiển nhiên là vận khí tệ, hai vị cán bộ tính tình đều khá .

 

Chàng trai trẻ gãi gãi tai, mặt ho khan một tiếng, đó vươn tay nhận lấy sổ hộ khẩu của Triệu Chanh, lật xem: “Đã hộ khẩu , ừm… Cô cũng hai mươi tuổi, đương nhiên là . Cô theo , qua phòng bên cạnh chụp ảnh.”

 

Triệu Chanh xong vui, liên tục gọi ơi, rối rít cảm ơn.

 

Chàng trai trẻ mím môi dậy, cúi đầu sắp xếp sổ sách và bút bàn, đáp lời cảm ơn của Triệu Chanh.

 

Thật , thể đừng gọi " ơi" (tiểu ca) . Cái xưng hô ngượng ngùng, đỏ mặt tía tai thế.

 

bên cạnh còn chú Trần cùng phòng, trai trẻ cảm thấy nếu mở miệng , ngược dễ hiểu lầm.

 

Chú Trần đang uống xem báo, tủm tỉm ngẩng đầu Đặng Kiêu, Đặng Kiêu đỏ bừng cả tai, cứ như thể thật sự chuyện gì mờ ám .

 

Triệu Chanh cảm ơn mà đáp cũng chẳng thèm để ý, dù chuyện cũng bình thường. Nhận lời xác nhận của , cô vui vẻ rời khỏi cửa sổ việc, cửa chờ.

 

Đặng Kiêu , liếc mắt một cái thấy Triệu Chanh đang chờ với đôi mắt sáng lấp lánh. Cô còn hỏi tên gì. Đặng Kiêu đầu kéo cửa, thuận miệng đáp: “ tên Đặng Kiêu.”

 

Họ Đặng?

 

Nụ của Triệu Chanh khựng , trong mắt chút đề phòng. Cô thử thăm dò: “Anh Đặng, giấy tờ thì bao lâu mới lấy ? Có cách nào lấy nhanh hơn ?”

 

Hôm qua, khi bà tổ trưởng Ban Kế hoạch hóa Gia đình bỏ , Triệu Chanh lo lắng đối phương sẽ giở trò, nên đó hỏi thăm trong thôn, tên là Đặng Hồng Tinh.

 

Trong nhà bà nhân vật gì ghê gớm thì trong thôn , nhưng Đặng Hồng Tinh là địa phương ở trấn Táo Tử.

 

Đặng Kiêu chú ý đến sự đổi của Triệu Chanh, dẫn đường: “Thường thì mười lăm ngày là . Bởi vì giấy tờ gửi lên thành phố đồng loạt, xong mới gửi về đây.”

 

Giấy tờ tùy thời đều tương đối đơn giản, bên trong là một tấm bìa cứng đóng dấu, dập thêm dấu chìm chống giả, bên ngoài ép một lớp keo.

 

Không giống như loại gắn chip hai mươi năm , quy trình phức tạp và cẩn thận hơn nhiều.

 

Triệu Chanh nhẩm tính thời gian, cũng yên tâm một chút. đối với bản Đặng Kiêu, Triệu Chanh vẫn giữ thái độ phòng .

 

Vừa bên cạnh, cẩn thận quan sát Đặng Kiêu. Cũng do định kiến từ , mà Triệu Chanh thật sự tìm thấy vài nét tương đồng giữa Đặng Kiêu và Đặng Hồng Tinh. Ngay cả đôi chân ngắn và mấy nốt ruồi mặt Đặng Kiêu cũng Triệu Chanh thấy cảm giác quen thuộc.

 

giọng điệu và thái độ của Đặng Kiêu, giống như Đặng Hồng Tinh dặn dò điều gì.

 

Nghĩ cũng . Kể cả Đặng Hồng Tinh Bành Đại Hoa gọi tên cô, thì cũng ảnh chụp của cô.

 

Hơn nữa, lúc Triệu Chanh đến, cô cũng ở thôn Tiên Nữ. Trên sổ hộ khẩu vẫn đăng ký địa chỉ ở núi Áo Tử. Cho dù tên giống , Đặng Kiêu chắc cũng chỉ cho là trùng tên trùng họ.

 

Triệu Chanh nghĩ sai . Đặng Kiêu thật sự nhận cô, nhưng qua cái tên, mà là qua ngoại hình.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-chay-tron/chuong-28.html.]

thì ở thời buổi , một cô gái nông thôn mà làn da như trứng gà bóc... chỉ cần câu miêu tả mộc mạc mà thơm mùi trứng gà thôi cũng đủ để nhận Triệu Chanh.

 

Không là chắc chắn trăm phần trăm, nhưng cũng nắm sáu, bảy phần. Cộng thêm cái tên giống hệt, nên Đặng Kiêu xác định luôn phận của Triệu Chanh.

 

Đặng Hồng Tinh là cô cả của Đặng Kiêu. Ngày hôm qua, bà Triệu Chanh dọa cho một trận ở thôn Tiên Nữ, với cái tính thù dai của bà , đương nhiên là nuốt trôi cục tức . Thế là buổi tối, bà liền tìm đến ba của Đặng Kiêu, cũng chính là sở trưởng đồn công an.

 

Đặng Hồng Tinh đến là hỏi xem tình huống , thể quy tội cản trở thi hành công vụ, tóm cô , nhốt trại tạm giam mười ngày nửa tháng .

 

Mặt khác, cái bà bầu ở thôn Tiên Nữ cũng nhất định xử lý, nếu thì cái ghế chủ nhiệm Ban Kế hoạch hóa Gia đình của bà còn thế nào nữa?

 

Lúc đó Đặng Kiêu cũng ở bên cạnh , nhớ kỹ lời Đặng Hồng Tinh miêu tả về ngoại hình đặc biệt của Triệu Chanh. Thế nên hôm nay mới nhận cô. Vừa thấy Triệu Chanh, Đặng Kiêu còn cố ý kỹ thêm.

 

Thật khó tưởng tượng, thể dọa cho bà cô cả của xám xịt mặt mày bỏ về, chính là nữ đồng chí trẻ tuổi, vóc nhỏ nhắn, trông yếu ớt chịu nổi gió, lúc nào cũng ngọt lịm thế .

 

Triệu Chanh vẫn tiếp tục thử thăm dò: “Vậy trường hợp nào lâu mà vẫn lấy giấy tờ ? Lát nữa xong thủ tục, sẽ cấp cho giấy hẹn chứ?”

 

Đặng Kiêu thầm nghĩ, nữ đồng chí cũng nhiều gớm. Anh vẫn kiên nhẫn trả lời: “Đương nhiên là cấp giấy hẹn. Nếu ai cũng đến nhận bừa giấy tờ tùy .”

 

Triệu Chanh thở phào nhẹ nhõm.

 

Bất kể đối phương gì, chỉ cần cô cầm cái giấy hẹn đóng dấu, Triệu Chanh sẽ sợ giở trò.

 

Đặng Kiêu rằng ngoại hình, chiều cao của đều nào đó phân tích, m.ổ x.ẻ trong đầu. Vừa lúc đó, họ cũng đến cửa phòng chụp ảnh.

 

Cửa phòng đang mở. Đặng Kiêu dắt Triệu Chanh . Người đàn ông trung niên đang ăn sáng bên trong vội vàng dậy, lau miệng, ngượng ngùng với Đặng Kiêu. Ông liếc Triệu Chanh, hỏi Đặng Kiêu: “Đây là đến gì thế?”

 

Khu đồn công an là một cái sân mấy dãy nhà trệt, bên trong chỉ phòng việc của đồn, mà còn cả Cục Dân chính, nơi giấy đăng ký kết hôn. Cục Dân chính còn mở một cái cửa khác. Vừa Triệu Chanh theo Đặng Kiêu là qua một cái cửa hông nhỏ trong sân.

 

Làm cả hai loại giấy tờ đều cần chụp ảnh, và đều chụp ở chỗ đàn ông trung niên .

 

Đặng Kiêu giấy tờ tùy , đàn ông vội vàng kéo dây, điều chỉnh tấm phông nền.

 

Cũng may là Ban Kế hoạch hóa Gia đình thuộc bên ủy ban trấn, nên văn phòng đặt ở trong tòa nhà của ủy ban, nếu hôm nay Triệu Chanh khi đụng mặt Đặng Hồng Tinh.

 

Cũng vì đang rảnh rỗi, là do tính cách thật sự , mà lúc Triệu Chanh chụp ảnh, Đặng Kiêu đều bên cạnh chờ.

 

Chờ Triệu Chanh chụp xong , Đặng Kiêu dắt cô về cửa sổ việc, đăng ký kỹ càng một thông tin. Những thông tin đều dùng để giấy tờ. Còn ảnh thì sẽ rửa , đó đồn công an sẽ dán , đóng dấu, cuối cùng là ép keo.

 

“Sổ hộ khẩu cô cầm .”

 

Đặng Kiêu đưa sổ hộ khẩu trả cho Triệu Chanh. Cô vươn tay nhận lấy, chần chừ một chút, thử thăm dò hỏi Đặng Kiêu: “Anh Đặng, còn chuyện phiền một chút. Xin hỏi, thể tách hộ khẩu của riêng ?”

 

“Anh cũng đấy, em bây giờ kết hôn , nhà chồng cách nhà đẻ xa, trèo đèo lội suối cả ngày mới tới. Làm xong giấy tờ là em mang sổ hộ khẩu trả về nhà đẻ. đợi chồng em xa về, giấy kết hôn các thứ, dùng đến sổ hộ khẩu. Anh xem, đến lúc đó em về lấy, lấy xong mang trả, phiền phức quá. Anh giúp em một chút ?”

 

Nếu hộ khẩu cứ để ở nhà họ Triệu, cô mua nhà, nhập hộ khẩu đều chạy về, Triệu Chanh bỏ thì chắc chắn , mà thì sẽ rắc rối dứt.

 

Cô nhớ, tách hộ khẩu chỉ cần đủ tuổi, tự mang sổ hộ khẩu đến , cần chủ hộ mặt.

 

Trong văn phòng lúc chỉ một Đặng Kiêu, ông chú trung niên .

 

Đặng Kiêu lưỡng lự nghĩ ngợi, thấy Triệu Chanh bên ngoài cửa sổ, chắp tay bộ dạng van xin đáng thương. Cuối cùng, Đặng Kiêu nghĩ, việc tách hộ khẩu hình như cũng vi phạm quy định, nên đồng ý giúp Triệu Chanh.

 

Đến lúc , Triệu Chanh mới dám chắc trăm phần trăm, Đặng Kiêu và Đặng Hồng Tinh chắc chắn quan hệ gì. Lúc còn thấy chỗ nào cũng giống, giờ , chà, trai thế nhỉ!

 

Triệu Chanh vui mặt, buông cả một tràng lời ý : “Anh bụng quá! Lại còn trai, sáng sủa nữa. Anh công tác ở đồn công an trấn Táo Tử , thật sự là phúc khí của dân chúng em!”

 

Lời thẳng thắn quá, Đặng Kiêu xong, tai lập tức nóng bừng.

 

Triệu Chanh thấy cũng thấy thú vị. Tâm trạng cô đang cực kỳ , cái gì cũng thuận mắt. Cô còn định khen tiếp, thì lưng đột nhiên vang lên tiếng của một đàn ông, dọa Triệu Chanh giật nảy .

 

Đặng Kiêu, đang tay cuốn sổ hộ khẩu mới cho Triệu Chanh, lúc mặt đỏ bừng. Anh vội dậy, đẩy hết cửa sổ của quầy việc , trong phòng, gọi đàn ông một tiếng: “Sở trưởng.”

 

Triệu Chanh thầm giật , thầm kêu . Mắt thấy sắp cầm sổ hộ khẩu trong tay, bây giờ lòi một vị sở trưởng. Vạn nhất ông lãnh đạo cảm thấy , cho Đặng Kiêu , thì ?

 

Người đàn ông đột nhiên lên tiếng trạc năm mươi tuổi, da mặt đen, đặc trưng của vùng Hoàng Hải Tỉnh. Dáng ông gầy gầy, thấp nhỏ, trông cũng chỉ cao ngang ngửa Triệu Chanh.

 

Triệu Chanh vị sở trưởng, Đặng Kiêu, phát hiện , sự giống giữa hai tuyệt đối là ảo giác.

Loading...