Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 97

Cập nhật lúc: 2025-06-25 09:42:18
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một lúc lâu sau, Hắc Tam khó nhọc mở miệng: "Anh Huấn, chuyện này chủ yếu là do ông chủ Thường sai khiến, hắn muốn nhân chuyện thủy sản này thăm dò, mục đích là lô thép phế liệu anh vừa mua, anh Kiến muốn ngăn cản nhưng không được."

Lời Hắc Tam vừa dứt, sắc mặt Thuận Tử và Vũ Tiến đều thay đổi, Thuận Tử hiếm khi không buông lời chửi bới.

"Ừ, tôi biết rồi." Vẻ mặt Lục Huấn bình thản, hời hợt đáp lại một tiếng, cầm dây thừng đứng dậy: "Cậu về đi, nói với Đỗ Kiến, cơm của Thường Hùng không dễ ăn đâu. Nếu cậu ta muốn quay lại, đội xe của tôi còn thiếu một người quản lý."

Hắc Tam nằm sấp dưới đất nhìn anh một cái, từ từ đứng dậy, cúi đầu nói: "Tôi sẽ về nói với anh Kiến, anh Huấn, anh cũng cẩn thận..."

Hắc Tam nói xong, lại nói vị trí cất giấu thuốc độc, sau đó siết chặt nắm tay rồi bỏ đi.

Hắn vừa đi, Thuận Tử lập tức lo lắng hỏi Lục Huấn: "Tam Xuyến, ông chủ Thường bên kia..."

"Không sao."

Lục Huấn giơ tay ngắt lời Thuận Tử, nhìn ra phía sân. Bố Vũ và hai người đang bôi thuốc vì Hắc Tam đột nhiên gây rối, lúc này đã vây quanh lại. Hai thanh niên cởi trần lộ ra những vết bầm tím trên người, trên ghế đẩu ở đằng xa còn có chai dầu đánh gió, quần áo của họ cũng ở đó.

"Bị thương à?" Lục Huấn nhíu mày.

Hai thanh niên này là người trong làng, làm việc ở trại nuôi trồng. Nửa năm nay Vũ Tiến không ở nhà, Lục Huấn thường xuyên đến đây nên đôi bên đều quen biết cả, hai người họ cũng rất khâm phục Lục Huấn.

Thấy Lục Huấn hỏi, họ vội vàng đáp: "Không sao đâu ạ, ông chủ Lục, chỉ là vết thương nhỏ thôi."

"Vẫn nên cẩn thận, Hắc Tam ra tay rất tàn nhẫn lại còn có võ nữa, tốt nhất là đến bệnh viện kiểm tra một chút."

Lục Huấn hồi mười mấy tuổi từng thấy một người bị đánh trên chợ đen, lúc đó người nọ vẫn khỏe mạnh đi lại bình thường, vậy mà mấy ngày sau đột nhiên lăn ra chết. Từ đó về sau anh rất coi trọng việc bị thương. Anh nhìn Vũ Tiến một cái, Vũ Tiến hiểu ý lập tức nói:

"Dương Tử, Siêu Tử, tối nay hai cậu vất vả rồi. Hai cậu về nghỉ ngơi đi, mai đến bệnh viện kiểm tra, trại sẽ thanh toán chi phí. Mấy ngày nay cứ nghỉ ngơi cho khỏe, hai ngày nữa vết thương lành rồi thì đi làm lại."

"Vậy còn trại bên này, với cả việc bắt cá ngày mai thì sao ạ?" Dương Tử và Siêu Tử do dự, họ biết Vũ Tiến nói nghỉ ngơi thường là vẫn được trả lương, nhưng hai người lại không yên tâm về trại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-97.html.]

Vũ Tiến xua tay: "Bắt cá đã có Đại Tráng và mấy người kia lo liệu rồi, chỉ là hơi tốn công một chút thôi, không sao. Còn trại bên này..."

"Trại bên này không cần lo lắng, mọi chuyện sẽ sớm được giải quyết, sẽ không có ai đến gây rối nữa." Lục Huấn tiếp lời.

Lục Huấn đã lên tiếng, Dương Tử và Siêu Tử không do dự nữa, cảm ơn Lục Huấn và Vũ Tiến rồi đi lấy quần áo ở ghế đẩu, ra về.

Trong sân chỉ còn lại Vũ Tiến, Thuận Tử và bố Vũ. Lục Huấn chào hỏi bố Vũ. Bố Vũ làm việc luôn có chừng mực, ông ấy thấy chuyện lần này không nhỏ, không phải chuyện mà một lão già như ông có thể giải quyết được. Ông ấy chỉ biết nuôi cá, chuyện bên ngoài ông ấy không hiểu cũng không hỏi nhiều. Biết bọn họ có chuyện cần bàn, ông ấy cũng không làm phiền nữa, chỉ dặn Vũ Tiến lát nữa mang bát đũa vào bếp để sáng mai rửa, còn mình thì về phòng nghỉ ngơi.

Bố Vũ về phòng, ba người Lục Huấn, Vũ Tiến và Thuận Tử vào nhà chính ngồi.

"Cậu đến muộn, thức ăn nguội hết rồi. Hay là để tôi vào bếp lấy ít đậu phộng, chúng ta vừa nhắm rượu vừa nói chuyện?" Vũ Tiến dọn bát đũa thừa và mấy đĩa thức ăn trống sang một bên, cười nói với Lục Huấn.

Vũ Tiến năm nay vừa tròn ba mươi tuổi, mặt vuông chữ điền, tướng mạo đường hoàng. Anh ta và Lục Huấn từng vào sinh ra tử, luôn đối xử với nhau như anh em ruột thịt, không khách sáo.

Lục Huấn cũng không vòng vo, tự mình đi đến tủ lấy ấm nước nóng rót một cốc, kéo ghế ngồi xuống, liếc nhìn mấy đĩa thức ăn đã gần đông cứng trên bàn: "Đậu phộng để dành lần sau đi. Mấy hôm nay tôi không uống rượu, lát nữa còn phải về."

Ba người họ tụ tập mà không uống rượu thì quả là chuyện lạ. Vũ Tiến ngẩn người, không hiểu chuyện gì nhìn Lục Huấn: "Mấy hôm nay không uống rượu? Sao vậy?"

"Anh Tiến, đừng để ý đến cậu ấy. Từ tối qua, cậu ấy bỗng dưng không uống rượu nữa, nói là ngửi mùi rượu thấy buồn nôn, đúng là mắc bệnh."

Thuận Tử ban nãy còn lo lắng chuyện ông chủ Thường, giờ thấy Lục Huấn thản nhiên như không, cứ như chuyện này không có gì khó giải quyết, anh ta cũng dần yên tâm, kéo ghế ngồi xuống. Nghe thấy mấy chữ "không uống rượu", anh ta nhớ đến hai bữa tiệc trước đó, không nhịn được buông lời than thở.

"Cậu ấy nói không uống là thật sự không động đến một giọt. Mà lần này tôi đến Từ Thành đi gặp ông chủ kia lại là người nghiện rượu, cậu ấy không uống, một mình tôi gánh hết, tối qua nôn thốc nôn tháo. Trưa nay lại tiếp tục uống kha khá, chưa bao giờ tôi thấy dạ dày nóng rát như vậy. May mà ông chủ nọ cũng có lương tâm, trên đường về cứ để tôi ngủ bù, nếu không tối nay tôi cũng không đến gặp anh được."

"Quả thật là sợ mùi rượu."

Lục Huấn thừa nhận rất thẳng thắn, còn nhìn hai người họ: "Hai người không thấy trời nóng nực, người đầy mồ hôi lại còn lẫn với mùi rượu rất khó ngửi sao?"

" "

Thuận Tử bày ra vẻ mặt "xem cậu nói năng kiểu gì thế này": "Trước đây trời nóng nực, người đầy mùi mồ hôi cậu có uống ít đâu. Ba chúng ta, mẹ kiếp cậu là người uống khỏe nhất, giả vờ cái gì chứ."

Loading...