Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 94

Cập nhật lúc: 2025-06-25 09:41:00
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Điều Lê Hà Dương nghĩ, Lê Tinh tất nhiên cũng đã nghĩ đến. Nhưng nếu làm vậy, chẳng khác nào họ đang cướp miếng cơm của trạm thu mua phế liệu. Chỉ riêng chuyện bách hoá số sáu, cô đã phải nhờ chị Trương ở đó, tặng chị ấy mấy cân cá vàng lớn mà Lục Huấn biếu, rồi nhờ mẹ chồng chị ấy đi thuyết phục bên trạm thu mua phế liệu.

Nếu muốn "ăn" hết cả mấy toà nhà bách hóa, chỉ một mình mẹ chồng chị Trương thì không đủ sức.

Phế liệu của họ cuối cùng cũng phải bán cho trạm thu mua, không thể gây mâu thuẫn với họ được. Nếu không, chỉ cần họ gây khó dễ một chút, việc kinh doanh của Lê Hà Dương sẽ không thể tiếp tục.

Lê Tinh nhíu mày: "Bây giờ tạm thời chưa được. Cô còn phải suy nghĩ xem nên làm thế nào. Nếu chúng ta muốn làm ăn với tất cả các toà nhà bách hóa, chẳng khác nào đang cạnh tranh trực tiếp với trạm thu mua phế liệu. Nhất định phải "làm luật" với họ trước đã. Chuyện bách hoá số sáu, cô cũng phải nhờ người đi nói chuyện đấy."

Thực ra, nếu không có mấy món đồ Lục Huấn tặng, cô cũng không dám làm chuyện này. Carton phế liệu lời 10% chẳng được bao nhiêu tiền, chỉ riêng số quà tặng chú Liêu thôi, cũng đủ cho Lê Hà Dương chạy xe chở phế liệu của bách hoá số sáu cả chục ngày mới bù lại được.

Cô cũng không thể cứ mãi tặng quà. Không nói đến việc nhà có đủ quà để cô mang đi biếu xén hay không, làm ăn mà chỉ dựa vào tặng quà thì không thể lâu dài, rất dễ bị người khác hớt tay trên.

Nếu thực sự muốn làm tốt công việc kinh doanh này, họ phải có lợi thế của riêng mình. Dù là giao thiệp với cửa hàng bách hóa hay trạm thu mua phế liệu cũng vậy.

Lê Tinh chưa từng kinh doanh, cô cũng không biết phải làm thế nào, đầu óc rối bời, tay che miệng nóng ran cũng thấy khó chịu, cô lại giục: "Chuyện này không đơn giản như con nghĩ đâu, đừng làm bừa. Tham thì thâm, chỉ có c.h.ế.t thôi. Trước tiên cứ thu gom carton của bách hoá số sáu đã rồi tính. Thôi muộn rồi, về ngủ sớm đi. Cô phải lấy quần áo đi tắm đây."

Lê Hà Dương chẳng muốn đi chút nào, cậu còn muốn thảo luận với Lê Tinh về chuyện thu mua phế liệu. Cậu phát hiện ra cô mình có chút đầu óc kinh doanh, nếu họ làm ăn nghiêm túc, biết đâu lại kiếm được bộn tiền.

Trong lòng Lê Hà Dương như có một ngọn lửa đang bùng cháy, vô cùng phấn khích. Nhưng Lê Tinh rõ ràng không muốn nói thêm, cậu cũng không dám cãi lời, chỉ đành thất vọng đáp: "Vâng ạ. Vậy ngày mai con sẽ đến thu gom thùng carton ở bách hoá số sáu trước."

"Ừ." Lê Tinh gật đầu, đưa tay che miệng, đứng dậy khỏi giường đi đến tủ quần áo tìm đồ mặc ngày mai. Chợt nhớ ra điều gì đó, cô dặn dò thêm: "Nếu chú Liêu không có ở đó, con cứ tìm học trò của chú ấy là Khâu Đại Hải. Anh ta cũng thích hút thuốc. Dù sao mang theo t.h.u.ố.c lá cũng không bao giờ sai."

"Vâng, con biết rồi. Mấy hôm nay con cũng mang theo t.h.u.ố.c lá khi ra ngoài, thỉnh thoảng phải đưa cho ông lão ở trạm thu mua phế liệu."

Lê Hà Dương nghĩ thầm t.h.u.ố.c lá của bố cậu vẫn còn kém quá, phải lấy một bao của ông nội mới được. Còn chuyện bỏ tiền ra mua thuốc lá, cậu chưa từng nghĩ đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-94.html.]

Tự mình kiếm tiền rồi mới biết khó khăn đến nhường nào. Tiền của cậu phải để dành thu mua phế liệu và nuôi cô, góp tiền cho cô đi lấy chồng, những thứ khác có thể tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm.

Nghĩ vậy, cậu chợt nhớ ra lúc nãy hình như có hai bao t.h.u.ố.c lá để trên bàn trà, bèn không nán lại nữa: "Vậy cô nghỉ ngơi sớm đi ạ." rồi vội vàng chạy xuống lầu lấy thuốc. Ớ Hậu Quê

Lê Hà Dương vừa đi khỏi, Lê Tinh bỏ tay ra khỏi miệng, nhớ đến lời cậu nói lúc nãy, cô dừng việc tìm quần áo, đi đến trước bàn trang điểm.

Rốt cuộc thì sưng đỏ đến mức nào?

Đèn trong phòng nhỏ là loại đèn chùm kiểu cũ, bóng đèn công suất thấp, ánh sáng vàng ấm áp chiếu sáng căn phòng, không quá sáng nhưng vẫn đủ để nhìn rõ mặt người.

Lê Tinh nhìn vào gương thấy rõ dáng vẻ hiện tại của mình. Mái tóc vốn được chải gọn gàng giờ đã bung ra vài sợi lòa xòa, hai b.í.m tóc hai bên cũng trở nên lỏng lẻo, trông chẳng khác nào vừa mới rời khỏi giường. Đôi mắt cô hôm nay có chút khác lạ so với ngày thường, ánh lên vẻ long lanh, mơ màng và thoáng nét quyến rũ khó tả. Nhìn xuống đôi môi vốn dĩ đã đầy đặn, hơi cong tự nhiên, giờ lại còn hơi sưng, đỏ như thoa son, nổi bật đến mức không thể không chú ý.

Lê Tinh giật mình, bị chính dáng vẻ của mình làm cho hoảng hốt. Nghĩ lại việc trước đó ở dưới nhà trò chuyện cùng Thẩm Phương Quỳnh và Lê Vạn Sơn một lúc lâu, cô bất giác thở phào nhẹ nhõm, tay đặt lên ngực, may mà lúc đó chẳng ai để ý đến cô.

Nhưng sao cô lại thành ra thế này chứ?

Lê Tinh cúi người tiến sát lại gương hơn, cẩn thận nhìn kỹ đôi môi mình. Lúc này, cô mới phát hiện không chỉ có vết tụ m.á.u ở phần môi dưới mà ngay tại hạt môi còn hằn rõ một dấu răng.

Hình ảnh anh mấy lần dùng răng nhẹ nhàng cắn mân mê đôi môi cô bất chợt hiện lên trong đầu, khiến gương mặt Lê Tinh lập tức đỏ bừng.

Anh là... chó hay sao mà lại dùng răng để cắn cô, còn để lại dấu thế này nữa?

Lê Tinh chạm nhẹ vào vết răng trên môi, rồi quay đầu nhìn đồng hồ báo thức hình chú ếch trên đầu giường. Đã gần 11 giờ. Lúc nãy cô vì quá gấp gáp mà chẳng để ý đến anh. Giờ này, có lẽ anh cũng đã về đến nhà rồi, đúng không?

Nghĩ đến đây, cô không kìm được mà bước đến bên cửa sổ nhìn về phía cổng sân. Nhưng giờ đã khuya, bên ngoài tối om, yên tĩnh đến mức không thấy được gì cả.

Loading...