Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 93

Cập nhật lúc: 2025-06-25 09:40:58
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Đỏ ghê thế này, tối nay cô ăn gì vậy?" Đèn trong phòng ngủ không sáng lắm, lại là màu vàng ấm, Lê Hà Dương hơi cận, nhìn không rõ nên lại tiến sát hơn. "Nếu bị dị ứng, trên người cũng sẽ có phản ứng đúng không? Cô Út, cô có thấy chỗ nào khó chịu không?"

"Hay là đến bệnh viện khám nhé? Cô quên mẹ con trước đây cũng bị dị ứng rồi mới bị nổi mề đay sao?"

"Không có! Cô không bị dị ứng!" Lê Hà Dương vừa nói vừa sốt ruột tiến lại gần hơn, Lê Tinh vội vàng che miệng mình.

"Con đừng làm ầm lên, cô chỉ là tối nay ăn cá cay, bị cay thôi, không phải dị ứng."

"Cá cay mà khiến cô như vậy sao? Trước đây nhà mình ăn cá cay cũng có thấy cô như vậy đâu."

Lê Hà Dương nghi ngờ muốn nhìn kỹ hơn, nhưng Lê Tinh đã quay mặt đi, không cho cậu nhìn.

"Ông chủ nhà hàng đó là người ở Cù Thành, ớt nhà ông ấy rất cay, nên mới bị vậy..."

"Thôi được rồi, muộn rồi, con mau về phòng đi, cô phải đi tắm rồi đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm."

Lê Tinh chột dạ, nói dối vài câu rồi đuổi cậu đi.

Lê Hà Dương không lập tức rời đi, cậu thẳng lưng nhìn cô với đôi mắt sáng ngời: "Dậy sớm? Cô Út, cô định ngày mai đi thu mua phế liệu cùng con sao?"

"..."

"Cô mà đi cùng con, con dám dẫn theo không?" Lê Tinh nhìn cậu, nói với vẻ đe dọa. "Ông nội con vẫn đang "giám sát" con đấy."

"..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-93.html.]

Lê Hà Dương lập tức ỉu xìu, cậu gãi đầu: "Hay là để hôm nào khác đi, dạo này trời nóng, đợi qua tháng mười trời mát hơn con sẽ rủ cô. Nhưng cô không đi thu mua phế liệu với con, vậy cô dậy sớm làm gì?"

"Đi chơi, lâu rồi không đến bách hóa số một, cô đi dạo."

Lê Tinh vừa bị bắt quả tang, trong lòng ngại ngùng vô cùng, chỉ muốn mau chóng đuổi Lê Hà Dương đi. Cô định nói với cậu ngày mai cô làm gì, nhưng với tính cách của cậu chắc chắn sẽ hỏi dồn dập nên cô ậm ừ cho qua chuyện. Rồi chợt nhớ ra điều gì đó, lại nhìn cậu: "Ngày mai đừng đi nhặt ve chai nữa. Chỗ toà nhà bách hóa số sáu, cô đã liên hệ với chú Liêu quản lý kho, chú ấy đồng ý cho chúng ta thu gom toàn bộ thùng carton ở đó. Chỉ là chúng ta phải tự tháo dỡ và sắp xếp lại thôi. Hôm nay cô đến kho xem qua rồi, họ chất thành cả một đống. Con cứ đến đó thu gom, khi gặp chú Liêu thì nói là cô bảo con đến là được."

"Thùng carton của bách hoá số sáu? Toàn bộ luôn ạ?" Hà Dương ngơ ngác, há hốc miệng hỏi.

Lê Tinh liếc cậu một cái, "Đương nhiên rồi, đã thu gom thì phải thu gom toàn bộ chứ."

Hôm đó nhìn Lê Hà Dương chạy ngoài trời nắng nóng, mồ hôi nhễ nhại chảy cả vào mắt, cô thật sự xót xa. Cậu nhóc ngốc nghếch này còn lo cô không có tiền tiêu, móc từ trong túi quần ra mấy tờ tiền nhàu nhĩ ướt sũng đưa cho cô, nói là tiền kiếm được mấy hôm trước.

Tim cô bỗng chùng xuống, định bảo cậu đừng làm nữa, nhưng thấy cậu nói về việc nhặt ve chai với vẻ mặt hớn hở, cô lại không mở miệng được. Cô chỉ còn cách nghĩ cách giúp cháu trai đỡ vất vả hơn.

Trước đây, số thùng carton phế liệu của bách hoá số sáu được bán trực tiếp cho trạm thu mua phế liệu. Nhưng dạo gần đây trạm thiếu người, không sắp xếp được người và xe đến thu gom, nên số thùng đó cứ chất đống trong kho không ai xử lý. Tình cờ Lê Tinh thấy chú Liêu dẫn mấy công nhân bốc xếp đang tháo dỡ thùng carton, cô bỗng nảy ra ý định, liền tiến đến chào hỏi và nhắc đến chuyện này.

Chú Liêu là người luôn nhìn vào tiền và lợi ích. Lúc đó chú ấy không từ chối cũng không đồng ý, chỉ cười trừ cho qua chuyện.

Cô không bỏ cuộc. Trưa hôm đó, cô về nhà lấy hải sâm và sâm Mỹ mà Lục Huấn tặng, rồi tiện tay lấy thêm một bao t.h.u.ố.c lá của Lê Vạn Sơn mang đến nhà chú Liêu. Cuối cùng, cô cũng thuyết phục được chú ấy với giá thu mua rẻ hơn trạm thu mua phế liệu 10%.

Nghĩ đến đây, Lê Tinh lại nói với Lê Hà Dương: "Giá carton đã được ấn định rồi, dù có biến động thế nào chúng ta cũng chỉ lấy lời 10%. Bây giờ chúng ta không có vốn, không thuê được kho lớn, cũng không thể tích trữ chờ giá lên, nên cứ làm vậy trước đã, kiếm chút tiền công. Chú Liêu thích hút thuốc, con đến đó nhớ mang theo. Ngoài ra, sau khi thu gom xong thùng carton, con nhớ dọn dẹp kho cho sạch sẽ, để lại ấn tượng tốt. Dù sao con cũng phải khéo léo một chút, sau này còn phải thường xuyên qua lại với chú ấy."

Lê Hà Dương hoàn toàn ngây người. Thùng carton phế liệu của bách hoá số sáu mỗi ngày ít nhất cũng phải 70-80 cái, cậu chạy hai chuyến chắc chắn bằng cả ngày đi nhặt ve chai ngoài đường.

Cậu chưa bao giờ biết việc kinh doanh phế liệu còn có thể làm như vậy. Trong phút chốc, cậu như được mở ra cánh cửa đến một thế giới mới. Cậu không khỏi nghĩ: "Nếu bách hoá số sáu cho chúng ta thu gom thùng carton, vậy những cửa hàng bách hóa khác có được không?"

Loading...