Nếu là cô của ngày xưa có lẽ đã nghĩ ngợi lung tung rồi. Giống như nửa năm đầu khi Quý Lâm không liên lạc với cô, cô rất buồn, ốm mấy lần, có hai lần bị viêm tai giữa mãi không khỏi, lại nghe không rõ nữa, cô sợ mình sẽ bị điếc trở lại.
Nhưng sau đó cô đã quen dần. Việc Bành Phương hết lần này đến lần khác lén lút xuất hiện để chế giễu, dùng lời lẽ công kích cô từ mọi phía, ngược lại khiến cô trở nên kiên cường, học được cách buông bỏ.
Bây giờ biết chuyện này, tâm trạng cô cũng không có nhiều biến động.
Cách làm của Quý Lâm, cô cũng khó lòng hiểu được. Không nói gì với cô, không giao tiếp với cô, "mất tích" ba năm, anh ta dựa vào đâu mà cho rằng cô sẽ chờ anh ta chứ?
"Mẹ, con biết rồi, con sẽ không nghĩ như vậy đâu, mẹ đừng lo lắng. Con không thấy mình có lỗi với ai cả, con không thẹn với lương tâm, dù ai đứng trước mặt con, con cũng có thể nói như vậy."
"Bố, tối nay bố với mẹ cãi nhau vì chuyện này sao?" So với Quý Lâm, cô quan tâm hơn đến chuyện bố mẹ cãi nhau.
Lúc này Lê Vạn Sơn chỉ còn lại sự mệt mỏi. Bình thường ông luôn nghiêm nghị, nhưng ông là người có lỗi với Lê Tinh nhất, nhất là khi nhắc đến chuyện tai và tật nói lắp của cô. Mỗi lần nghe thấy những lời đó, ông đều phải ở một mình rất lâu.
Nghe Lê Tinh hỏi đến chuyện cãi nhau, ông gắng gượng lên tinh thần, nói: "Không có cãi nhau, mẹ con có hơi tức giận thôi."
Giọng Lê Vạn Sơn khàn đặc, Thẩm Phương Quỳnh liếc nhìn ông, biết ông cũng khó chịu nên không để ý đến ông nữa.
Bà thấy Lê Tinh có vẻ ổn, không bị ảnh hưởng nhiều bởi chuyện của Quý Lâm. Lại nhìn đôi môi sưng đỏ của Lê Tinh, suy nghĩ một chút rồi nói: "Con gái, chuyện của Lục Huấn, vì cậu ấy đã gặp Quý Lâm rồi, con vẫn nên nói rõ mọi chuyện với cậu ấy."
"Khi yêu đương, chúng ta phải đường đường chính chính, nếu nhà trai có thể chấp nhận chuyện này thì tốt, không được thì thôi; không phải con nói cậu ấy muốn cùng cả nhà đến nhà mình ăn cơm sao? Bố và anh Cả con sẽ thu xếp thời gian."
Chuyện này dù Thẩm Phương Quỳnh không nhắc đến, Lê Tinh cũng định sẽ sớm nói chuyện Quý Lâm với Lục Huấn. Trước tối nay, cô đúng là do dự không biết nên nói thế nào, nhưng bây giờ cô thấy mình đã nghĩ nhiều, không có gì là không thể nói, giấu giếm ngược lại càng cho thấy có vấn đề.
Có lẽ là do vừa mới thân mật, anh cũng đã nói không để tâm đến quá khứ của cô, nên cô có thêm dũng khí và tự tin để đối mặt, không còn nhiều lo lắng và băn khoăn nữa.
"Vâng, mẹ, con biết rồi, ngày mai gặp anh ấy, con sẽ nói chuyện này với anh ấy." Lê Tinh đáp, thấy Lê Vạn Sơn chống tay lên đầu, rõ ràng là đang nhịn cơn đau đầu, hai mắt đỏ ngầu, cô thật sự lo lắng bố sẽ xảy ra chuyện. Người đã hơn sáu mươi tuổi rồi, làm sao chịu đựng được như vậy chứ?
Cô không nhịn được khuyên nhủ: "Mẹ, mẹ đừng giận bố nữa, chuyện này không trách bố được, tối nay bố uống say rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-91.html.]
Thẩm Phương Quỳnh thà rằng Lê Tinh đừng hiểu chuyện như vậy. Bà có bốn đứa con, Lê Tinh là đứa bà yêu thương nhất, cũng là đứa bà lo lắng nhất. Bà kìm nén sự chua xót trong lòng, cười nói: "Mẹ biết con thương bố con mà. Thôi được rồi, con gái ngoan cũng lên lầu nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải ra ngoài chơi, nhớ tắm rửa ngủ sớm, nếu không sẽ không dậy được đâu."
"Vâng, được ạ. Bố mẹ cũng vậy, nghỉ ngơi sớm nhé." Lê Tinh khẽ gật đầu đáp, lại nói thêm vài câu với Lê Vạn Sơn, rồi cầm túi xách lên lầu, về phòng mình.
Hơi nóng trong phòng do phơi nắng buổi chiều vẫn chưa tan hết, bước vào phòng có cảm giác ngột ngạt.
Lê Tinh bật đèn chùm kiểu cũ, cởi giày để vào góc tường, treo chiếc túi vải bám đầy bụi bẩn lên tường, đi đến mép giường bật quạt cây, kéo rèm cửa sổ màu cam ra. Gió đêm thổi vào, cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.
Lê Tinh kéo chiếc ghế tựa bọc vải caro màu cam nhạt trước bàn trang điểm, co gối ngồi ngẩn người một lúc. Một lát sau, cô ngẩng lên nhìn chiếc đèn chùm cũ kỹ hơi chói mắt, mím chặt môi.
"Cô út, về rồi à?"
Lê Hà Dương gõ nhẹ lên cánh cửa đang hé mở, tạo ra chút tiếng động rồi đẩy cửa bước vào.
Lê Tinh ngẩng lên nhìn cậu, tối nay xảy ra nhiều chuyện, cô không muốn nói chuyện với ai, một lúc sau mới lên tiếng với vẻ mệt mỏi: "Chưa ngủ sao? Ngày mai con không phải đi thu mua phế liệu à?"
Lê Hà Dương hiện tại vẫn chưa tìm được việc làm. Lê Chí Quốc định sắp xếp cho cậu đến nhà máy điện của Lê Chí Quân làm công nhân thời vụ, sau này học được nghề ít nhất cũng có thể làm thợ điện. Nhưng Lê Hà Dương làm được hai ngày, cuối cùng tính toán tiền lương, thấy quá ít nên cậu từ bỏ. Thu mua phế liệu tuy ngày nào cũng chẳng được bao nhiêu tiền nhưng được cái tự do, có thể đi khắp nơi, cậu liền tiếp tục lăn lộn một mình bên ngoài.
Hơn một tháng nay va vấp không ít, cậu cũng có chút kinh nghiệm, bị người ta đuổi theo hai lần vì tưởng là trộm cắp, mặt dày lên, học theo những người kia đội mũ rơm, mặc áo ba lỗ, đạp xe ba gác cũ kỹ rao khắp phố phường.
Mấy hôm trước, cậu rao đến gần bách hóa tổng hợp số sáu, Lê Tinh nhìn thấy dáng vẻ cậu nhóc đen nhẻm, mồ hôi nhễ nhại mà vẫn gào khản cổ, thấy xót xa vô cùng, vội vàng chạy vào cửa hàng mua cho cậu một chai nước ngọt, lại mua thêm một chiếc loa.
Có công cụ, cậu càng thêm hăng hái, sáng bảy giờ đã ra khỏi nhà, có lúc đến sáu bảy giờ tối mới về, hoàn toàn khác với dáng vẻ lêu lổng trước đây.
Chỉ là người cũng đen đi, gầy đi một vòng, trông gầy gò như khỉ. "Có chứ."
Lê Hà Dương vừa đáp vừa bước vào phòng. Mấy hôm nay Lê Tinh lại mua thêm không ít đồ đạc vào phòng, căn phòng nhỏ chật chội hơn, chỉ còn lối đi ở giữa đến mép giường và bàn trang điểm là trống.