Sau khi biết chuyện Bành Phương làm, cô không phải là không nghĩ đến chuyện nói với gia đình.
Cô chạy về nhà từ nhà họ Quý, chẳng bao lâu sau Quý Lâm cũng đến. Nhưng lúc ấy, cô không cách nào chấp nhận nổi những chuyện Bành Phương đã làm với mình, hoàn toàn không muốn nhìn thấy Quý Lâm. Cô bảo anh ta đi đi, nhưng anh ta lại cứ đoán già đoán non xem cô gặp chuyện gì, khăng khăng muốn giống như trước kia, ngồi trước cửa phòng trò chuyện với cô, còn hỏi han chuyện cô đi học múa. Anh ta hỏi về chuyện đoàn trưởng đoàn ca múa Đông Phương lại đến tuyển người, hỏi cô bao nhiêu phần trăm khả năng sẽ được lên Bắc Kinh.
Tất cả đều là những câu hỏi mà cô không biết phải trả lời ra sao. Cô không biết làm thế nào để nói với anh ta là cô không thể múa được nữa. Cô bị những người cùng tập múa bắt nạt hết lần này đến lần khác, khiến cô sợ hãi đến mức bây giờ cứ nhìn thấy sân khấu là lại run, sợ quần áo bung ra, sợ dải lụa đang bay bổng trên không trung lại đột nhiên đứt.
Cô càng sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cô giáo.
Sợ nghe thấy cô giáo lại nói, "Sao lại thế này? Lần trước em bị vấp nên không được chọn, lần này em sửa được rồi, cô phải năn nỉ mãi người ta mới đồng ý cho em đi thi, vậy mà em lại làm ra trò cười cho thiên hạ. Cô đã dặn em rồi mà, bình thường phải hòa đồng với bạn bè, múa quan trọng, nhưng làm người cũng quan trọng không kém."
Tất cả mọi thứ đều khiến cô sợ hãi. Trước đây cô yêu múa đến nhường nào, vậy mà bây giờ nhìn thấy bộ đồ múa cũng thấy kinh sợ. Cô không biết phải nói với anh ta thế nào.
Anh ta thích nhất là nhìn cô múa.
Cô bực bội khó chịu, mở cửa phòng định chạy ra ngoài. Nhưng vì lúc đó tâm trí đang rối bời, lại thêm cuống cuồng muốn tránh mặt Quý Lâm, nên lúc xuống cầu thang cô không để ý đã bước hụt. Quý Lâm ở phía sau thấy vậy, vội vàng ôm lấy cô, lấy thân mình làm đệm đỡ cho cô.
Cuối cùng, cả hai ngã từ tầng hai xuống. Cô chỉ bị xây xát nhẹ, còn tay trái của Quý Lâm lại bị thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-89.html.]
Vì không muốn cô bị Bành Phương trách mắng, không muốn cô áy náy, lần đầu tiên anh ta đã dùng thân phận con trai phó giám đốc nhà máy để uy h.i.ế.p bác sĩ giấu nhẹm chuyện anh ta bị thương.
...Cho đến khi bị cô phát hiện, tay trái anh ta đã run đến mức không cầm nổi cốc nước...
"Có phải vì con biết chuyện của Bành Phương, nên hôm đó mới vội vàng xuống lầu, mới bước hụt, rồi Quý Lâm gặp chuyện, con mới giấu kín mọi chuyện không?"
Vừa nhắc đến chuyện năm mười sáu tuổi, Thẩm Phương Quỳnh liền nhớ ra tất cả.
Hơn hai mươi năm qua, Lê Tinh đã trải qua ba lần sóng gió lớn. Lần thứ nhất là lúc sáu tuổi bị thương ở đầu, dẫn đến điếc tai và nói lắp. Lần thứ hai là lúc chín tuổi bị bắt cóc, suýt mất mạng. Lần thứ ba là lúc mười sáu tuổi, bị người trong đội múa hãm hại. May mắn là cô thoát chết, nhưng lại bị bẽ mặt trước đoàn trưởng đoàn ca múa Đông Phương và nhiều thầy cô trong ban giám khảo.
Từ đó, cô nhìn thấy sân khấu là sợ, tuyệt vọng đến mức phải từ bỏ con đường múa chuyên nghiệp, sau đó lại gặp tai nạn ngã cầu thang.
"Vâng, dù sao thì Quý Lâm cũng từng cứu con một mạng, tay anh ta bị như vậy cũng là vì con."
Lê Tinh cười khổ, rồi cúi đầu, "Nhưng sau này con sẽ không bận tâm đến anh ta nữa. Bao nhiêu năm qua là đủ rồi."
Căn phòng bỗng chìm vào im lặng đến đáng sợ. Lê Vạn Sơn ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu. Thẩm Phương Quỳnh mím chặt môi, những điều trước đây bà bỏ qua bỗng hiện lên rõ mồn một trước mắt.
Tại sao mấy năm nay con gái không còn nhắc đến nhà họ Quý nữa, mỗi dịp lễ Tết cũng không chủ động đề cập đến chuyện tặng quà cho họ? Tại sao con gái thích gấu trúc đến vậy, mà con gấu trúc Quý Lâm nhờ người gửi về vẫn còn nằm nguyên trên gác xép chưa được mở ra, cũng không còn nhắc đến chuyện viết thư gửi đồ cho Quý Lâm nữa?